Cưỡng Đoạt Nam Chính Không Có CP

Chương 45

Khóe môi cậu nở nụ cười, dường như có thể thực hiện một nguyện vọng nho nhỏ như vậy đã vô cùng thỏa mãn.

Trước có tình, sau lại tỏ ra yếu thế, Chương Hòa Đế khó tránh khỏi mềm lòng. Lòng đã mềm, nói chuyện cũng không suy nghĩ nhiều.

"Tuyển một người thì đáng gì, bên cạnh ngươi ít người, chọn thêm mấy người cho ngươi làm hộ vệ."

*

Hai ngày sau, trong cung liền ban xuống vài đạo thánh chỉ, đều là ban thưởng cho quan viên địa phương có công cứu tế dưới sự chỉ huy của trung ương. Trọng điểm là, sự chỉ huy của trung ương.

Không chỉ ban thánh chỉ cho địa phương, còn dán cáo thị ở kinh thành, để bá tánh thấy thiên tử của bọn họ là thánh quân minh chủ, quan viên triều đình cũng là vì nước vì dân.

Người biết nội tình thì âm thầm cười nhạo, người không biết nội tình thì thật sự tin vào chuyện này, thậm chí dân gian còn lưu truyền những vở kịch liên quan.

Bất luận tin hay không, dưới sự tuyên truyền khắp nơi này, lời đồn lúc trước tan biến không còn một mảnh.

Triều đình không tốn một đồng tiền nào liền tạo được danh tiếng tốt cho mình và thiên tử.

Ngày đó, Việt Thanh Quân mang theo một công văn giấy đến phủ đệ đã hẹn với Ninh Huyền Minh.

Cùng một hồ nước, cùng một đình giữa hồ, nhưng lại là tâm trạng hoàn toàn khác biệt.

Nhìn công văn trong tay, từng câu từng chữ, xem thật rõ ràng.

"Thánh chỉ đã gửi đi rồi, bản này là ta cố ý tìm người sao chép lại."

"Không tốn nhiều công sức đâu. Lúc trước giảm thuế là do Đường Thượng Thư phê duyệt, bây giờ ông ta tự nhiên cũng nguyện ý nhận thêm phần danh tiếng này."

Đúng vậy, vốn chỉ là chuyện nhỏ không quan trọng, vậy tại sao trước đây chưa bao giờ có người nghĩ đến việc vận động một chút để giải quyết ổn thỏa?

Ninh Huyền Minh bây giờ cũng biết, những lời đồn đại trong kinh thành kia phần lớn không thoát khỏi liên quan đến Việt Thanh Quân, nhưng thì sao chứ.

Cùng là chơi thủ đoạn, có người vì danh vì lợi, có người chỉ muốn vén mây đen đi.

Ngẩng đầu, Việt Thanh Quân vẫn nhìn hắn, nụ cười thanh nhã mà lại nghiêm túc như vậy.

"Huyền Minh, ta tuy chỉ có sức lực nhỏ bé, nhưng cũng nguyện hoàn thành tiếc nuối xưa kia của ngươi, tặng ngươi sự quang minh hôm nay."

Cậu ở nơi đó, đó chính là trời quang trăng sáng.

Đây là lần đầu tiên Ninh Huyền Minh cảm thấy những từ ngữ biểu đạt tình cảm trong sách cổ đều quá mức hàm súc.

Giờ phút này, hắn không phải không biết nói gì như ngày nhận ra nhau, mà là muôn vàn lời nói hội tụ trong lòng lại đều không kịp với tâm tình lúc này.

Lần đầu tiên trong đời gặp phải cảnh nghèo từ.

Hắn vươn tay, ôm chặt người trước mắt...

Cái ôm chưa từng có khi mới quen biết, phá vỡ sự hàm súc trước nay của văn nhân, cái ôm xuất phát từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa, vào lúc này đều trở nên khó kìm lòng nổi.

Cùng lúc đó, quầng sáng giả lập thoáng hiện kích hoạt.

【Chuyện xưa Giang Nam】 vốn có, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành 【Vân Khai Nguyệt Minh】 vàng óng lấp lánh.