Đây cũng là lý do Chương Hòa Đế không vì vụ án Hứa Tử Mục mà giận cá chém thớt, nhất quyết truy cứu Việt Thanh Quân đến cùng. Người con thứ sáu có lỗi gì đâu, cậu chẳng qua chỉ không hy vọng vua cha bị lừa gạt che giấu thôi, đối với cha, đối với vua đều là trung hiếu song toàn, không còn người con nào tri kỷ hơn cậu nữa.
Đương nhiên, hoàng tử đã làm gương tốt như vậy, vậy các ngươi, những kẻ làm thần tử, có phải cũng nên có chút biểu hiện, thể hiện một chút lòng trung thành với thiên tử không?
Mánh khóe trong đó không cần phải nói, chỉ xem kết quả là lão yêu tinh kia lại thu được không ít đồ.
Còn về trăm vạn lượng bạc kia, tất nhiên vẫn phải tiếp tục tìm. Chẳng qua nếu ông ta trước kia chưa từng thấy, vậy bây giờ cũng có thể coi như không biết.
Ninh Huyền Minh rơi vào trầm mặc.
Khó trách chuyện này lắng xuống rất nhanh, liên lụy có hạn, không gây ra náo động quá lớn.
Việc hắn nhanh chóng thăng quan trong mấy ngày, nghĩ đến cũng có nguyên nhân này.
Tòa phủ đệ trước mắt này vốn là của một vị quan lớn trước kia, đáng tiếc sau này suy tàn, bị tịch biên gia sản, phủ đệ tự nhiên cũng bị quan phủ thu hồi.
Dù chưa kịp tu sửa nhưng đã cho người quét dọn qua. Hồ nước trong veo xanh biếc, sóng gợn lăn tăn, hành lang chín khúc u tĩnh lịch sự tao nhã, đình giữa hồ lại càng tinh mỹ tuyệt luân.
Nhưng Ninh Huyền Minh lại không lòng dạ nào thưởng thức.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt không biết đã tiêu tốn bao nhiêu bạc trắng để tạo ra, hắn cười không thành tiếng: "Phủ đệ của một tội quan hèn mọn còn như thế này, trong triều không có bạc, là thật sự không có sao?" Hay là đã vào túi ai rồi?
Việt Thanh Quân không nói tiếp lời này, đã lòng biết dạ hiểu, cần gì nhiều lời.
Cậu ngược lại nhắc tới một chuyện khác.
"Lúc trước nghe ngươi nói, đến kinh thành vốn là có việc muốn làm, không biết có chỗ nào ta giúp được không?"
Ninh Huyền Minh trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Hai năm trước, ở Giang Nam có một huyện thành gặp phải lũ quét bất ngờ, nhà cửa sụp đổ, ruộng đồng bị hủy, thương vong vô số."
"Huyện lệnh tập hợp các nhà giàu địa phương, thu thập thuế ruộng, dựng lều phát cháo, tổ chức tái thiết, trấn an bá tánh."
"Huyện lệnh dâng thư xin miễn một năm thuế khóa, mấy tháng sau lại chờ được một công văn trách cứ ông ta báo cáo sai tình hình tai nạn."
Hắn nhìn về phía Việt Thanh Quân, mặt mang vẻ nghi hoặc: "Ngươi nói xem, rõ ràng thật sự đã chết mấy nghìn người, sao lại thành giả được?"
Xương cốt chất đống thành núi, tuy rằng vì lo lắng ôn dịch mà đem chúng đi thiêu, nhưng như vậy là không tồn tại sao?
Việt Thanh Quân không trả lời, chỉ nghĩ nghĩ rồi nói một câu: "Tháng chín hai năm trước, từng xảy ra một vụ án phản loạn trong quân. Theo điều tra, là do triều đình hàng năm nợ quân lương, trong quân khổ không nói nổi, lên núi làm thổ phỉ nhiều năm, vẫn luôn không có người tố giác, mãi cho đến khi đệ đệ của một vị sủng phi của thiên tử đi ngang qua nơi này bị ngộ sát, mới bị vạch trần chuyện này."
Khi đó, Chương Hòa Đế còn tức giận hơn nhiều so với vụ Hứa Tử Mục tham ô. Binh lính triều đình không có cơm ăn lên núi làm thổ phỉ còn chỉ là làm Chương Hòa Đế mất mặt thôi, binh lính triều đình phạm tội phản loạn, đó chính là đốt pháo ngay cạnh mông Chương Hòa Đế. Rốt cuộc thiên hạ nhiều binh lính như vậy, riêng bảo vệ hoàng thành đã có mấy vạn, người khác có thể tạo phản, bọn họ thì không thể sao?
Chương Hòa Đế vừa giận vừa sợ, tuy rằng sau đó phản loạn bị dẹp yên, nhưng di chứng trước sau vẫn còn. Ít nhất bây giờ Chương Hòa Đế mỗi năm đều phê duyệt một khoản quân phí khổng lồ, không dám keo kiệt nữa. Tuy rằng xuống đến cấp dưới hao hụt không ít, nhưng ít ra cũng có thể khiến tướng sĩ không chết đói.