Nói đến, đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Huyền Minh nhận được lời mời chính thức của Việt Thanh Quân. Mân mê bút tích và con dấu trên thiệp mời, Ninh Huyền Minh nhất thời lại có cảm giác như trở lại thời hai người thư từ qua lại trước kia.
Hôm sau, Ninh Huyền Minh theo địa chỉ trên thiệp mời, mang theo quà đến cửa.
Còn chưa đến cửa, đã có hạ nhân chạy chậm tiến lên, nghênh hắn vào cửa.
"Lang quân mau mời, lang quân nhà ta đã sớm ở trong phủ ngóng trông ngài đến rồi!"
Ninh Huyền Minh đến kinh thành sau, lần đầu tiên nhận được sự đón tiếp nhiệt liệt như vậy, cũng không đến mức thụ sủng nhược kinh, chỉ cảm thấy, quả nhiên, Vô Hà chính là người bạn tốt nhất của hắn. Cả kinh thành này, cũng chỉ có đối phương mới đón tiếp hắn như vậy.
Không thể không nói, tâm tình Ninh Huyền Minh giờ phút này phảng phất như ăn đá bào ngày hè, cả người sảng khoái, vui sướиɠ đến mức không khí dường như cũng ngọt ngào.
Vừa vào cửa, còn chưa đi qua bình phong, liền thấy một bóng người đi trước xuất hiện từ sau bình phong.
Người nọ mặc một thân bạch y quen thuộc, cầm chiếc dù quen thuộc, chưa nói đã cười.
"Huyền Minh."
Giọng nói trong trẻo đặc biệt êm tai, tựa như một làn gió mát giữa ngày hè trong trẻo, khiến người ta không tự giác đuổi theo dư âm.
"Vì sao lần nào gặp ngươi cũng cầm dù?" Ninh Huyền Minh nhìn cậu, câu đầu tiên lại hỏi chuyện không đâu này.
Lúc trước còn không nói, hôm nay là sau cơn mưa, không gió không mưa, cũng không nắng gắt.
Việt Thanh Quân huơ huơ chiếc dù về phía hắn: "Huyền Minh không cảm thấy, cầm dù có thể khiến người khác tránh xa ba thước, còn có thể ngăn cản người mình không muốn thấy sao?"
Ninh Huyền Minh: "..."
Thấy cậu thế mà thật sự nghĩ như vậy, Ninh Huyền Minh không khỏi bật cười: "Thân là hoàng tử, cũng có người không muốn gặp sao?"
Việt Thanh Quân thở dài một tiếng nói: "Chính vì thân là hoàng tử, mới có càng nhiều người không muốn gặp, nhưng lại không thể không gặp."
"Có khi ta cũng rất hâm mộ ngươi, cô độc một mình."
Ninh Huyền Minh định nói người cô đơn có gì tốt, sau đó nghĩ đến tình cảnh không phải cô nhi mà còn hơn cả cô nhi của Việt Thanh Quân, bỗng nhiên cũng cảm thấy đối phương quả nhiên là người bạn có thể thư từ qua lại, chưa gặp đã thân, nói chuyện luôn rất có đạo lý.
Việt Thanh Quân thu dù lại, đi đến bên cạnh Ninh Huyền Minh: "Đi thôi, nghe nói tòa nhà này có một cái hồ, ngươi hẳn là sẽ thích."
Ninh Huyền Minh cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi chưa từng đến đây sao?" Nếu không sao lại dùng từ nghe nói.
Việt Thanh Quân quay đầu nhìn về phía hắn, nụ cười trên mặt thật tự nhiên: "Ta muốn đi cùng ngươi."
Ninh Huyền Minh không có ý kiến gì, chỉ là ấn tượng lúc vào cửa lại được củng cố thêm lần nữa, Vô Hà đối với hắn thật sự quá tốt.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện phiếm suốt đường.
"Bệ hạ vì sao bỗng nhiên nghĩ đến việc ban phủ đệ cho điện hạ?"
"Ước chừng là vì phủ hoàng tử phải bị gác lại."
Ninh Huyền Minh sửng sốt: "Sao lại thế này?"
Trên mặt Việt Thanh Quân không có chút không cam lòng hay bất mãn nào, thậm chí còn cười một tiếng để trấn an Ninh Huyền Minh.
"Vốn là chuyện nhỏ."
"Lần trước sau khi vụ án Hứa Tử Mục kết thúc, ta liền dâng thư lên phụ hoàng, tự nói muốn ở trong cung bầu bạn với người thêm mấy năm."
Nói thì dễ nghe, trên thực tế chẳng qua là lão yêu tinh kia vì tổn thất trăm vạn lượng bạc mà giận tím mặt, Việt Thanh Quân vì dập tắt lửa giận của đối phương nên đã chủ động đề xuất không cần phủ hoàng tử, tiết kiệm cho hoàng đế hai mươi vạn lượng.
Việt Thanh Quân trước đó không nói dối, Chương Hòa Đế quả thực đã thưởng cho cậu phủ đệ và thôn trang. Chỉ là đây chẳng phải ân sủng gì, mà chẳng qua là bồi thường cho việc Việt Thanh Quân chủ động đề xuất tạm hoãn tu sửa phủ hoàng tử.