Cưỡng Đoạt Nam Chính Không Có CP

Chương 34

Mặc cho Ninh Huyền Minh quan nhỏ chức thấp, không hề tiếc mạng, dù Việt Thanh Quân thân là hoàng tử, thân bất do kỷ, bọn họ đều vui mừng vì duyên phận quen biết thấu hiểu nhau này.

Việt Thanh Quân tự tay rót trà cho Ninh Huyền Minh: "Bây giờ ngươi còn phải về nhà sao?"

Ninh Huyền Minh trực tiếp đứng dậy mở cửa, nói với tiểu nhị đang canh giữ bên ngoài: "Mang thêm một ấm trà nữa."

Gió mát trăng thanh đêm nào cũng đẹp, nhưng hoàn toàn không bằng đêm nay.

Hai người dường như đã quên lệnh cấm đi lại ban đêm, quên cổng thành đóng cửa, quên đêm nay cổng cung hạ khóa, quên ngày mai phải đúng giờ đi làm, chỉ hận không thể đêm nay dài thêm một chút, lại dài thêm một chút.

"Nghe nói Lục điện hạ đương kim từ nhỏ trúng độc, thân thể không tốt, ngươi thật sự chịu nổi sao?" Quay lại, Ninh Huyền Minh bỗng nhiên nhớ tới việc này, quan tâm hỏi.

Việt Thanh Quân khép hờ cửa sổ, nếu đã nhận ra nhau, vậy vầng trăng sáng kia cũng mất đi tác dụng của nó.

"Nào có yếu như vậy, lần trước ngủ một đêm ở Hộ Bộ cũng có sao đâu."

Nếu đã như vậy, việc đối phương ra cửa tất che dù, lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, hẳn là có tính toán khác. Không cần hỏi thêm, Ninh Huyền Minh cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Thuở hai người mới quen biết, đúng là lúc Ninh Huyền Minh rơi vào mê chướng, mờ mịt hồ đồ, đối phương đã giải tỏa khúc mắc hoang mang cho hắn, giữa những hàng chữ đều là khí chất rộng rãi thản nhiên, làm tâm thần hắn khoan khoái.

Cho đến hôm nay, giờ phút này, Ninh Huyền Minh mới phát hiện, hóa ra không phải đối phương vô ưu vô lo, tâm cảnh khoáng đạt, mà là cậu đã giấu tất cả sầu lo khốn khổ sâu dưới đáy lòng, không dùng chúng để ảnh hưởng người khác.

Trước kia người hắn quen biết qua thư từ là một ẩn sĩ điềm tĩnh khoan dung, mà nay đứng trước mắt hắn mới là một Vệ Vô Hà chân chính, hoàn chỉnh.

Lại còn khiến người ta cảm thấy hảo cảm, muốn thân cận hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

"Ngày đó ngươi nghe thấy tên ta, liền biết là ta sao? Nếu là trùng tên thì sao?"

Việt Thanh Quân nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Nói cũng kỳ lạ."

"Lúc nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, khi còn chưa biết tên ngươi, ta đã như số mệnh sắp đặt, lòng có cảm giác."

"Ta dường như đang tìm kiếm ngươi."

Mối liên kết vượt qua hai thế giới.

Ninh Huyền Minh dù không nói, nhưng ánh mắt hắn lại sáng ngời như vậy.

Hóa ra ngươi cũng vậy.

Hóa ra không phải chỉ một mình ta như thế.

Mãi đến lúc này, cảm giác kỳ lạ khi mới gặp lúc trước cuối cùng cũng có nguyên do. Tuy rằng không thể tưởng tượng nổi, nhưng Ninh Huyền Minh lại không hề nghi ngờ chút nào.

Đó đều không phải là phản ứng mà sức người có thể tạo ra được. Nếu đã như vậy, chỉ có tâm linh tương thông mới có thể giải thích.

Từ rất nhiều năm trước, Ninh Huyền Minh đã không tin thần linh, nhưng hắn tin vào mẫu tử liền tâm. Nếu giữa người thân huyết mạch có thể có cảm ứng, vậy ai dám nói giữa bạn bè tri kỷ không thể có chứ?

Việt Thanh Quân cười mà không nói. Cậu vốn cũng không chắc chắn, lần đầu họ gặp mặt, đối với Ninh Huyền Minh mà nói có cảm giác đặc biệt hay không. Nhưng sau hôm nay, bất luận có hay không, tất cả mọi chuyện ngày đó đều sẽ được phóng đại mãi trong lòng Ninh Huyền Minh. Thời gian lâu dài, không có cũng sẽ thành thật sự có.

Thành tựu cao nhất của ám thị chính là biến giả thành thật.

Mới gặp trong ngục, ân cứu mạng, vài lần nhắc nhở, cuối cùng vạch trần chân tướng, tầng tầng lớp lớp, từng bước hồi hộp, kết cục đảo ngược, giống như một vở kịch được thiết kế tỉ mỉ.

Cái gì mà số mệnh định sẵn, thứ Việt Thanh Quân am hiểu nhất, thích nhất chính là làm chủ vận mệnh.