Cưỡng Đoạt Nam Chính Không Có CP

Chương 33

Nhìn người trước mắt này, đại não Ninh Huyền Minh có một lát trống rỗng, phảng phất mất đi năng lực suy nghĩ, không thể lập tức phản ứng với tình hình trước mắt.

Cảm xúc phức tạp sôi trào trong lòng, sau khi giãy giụa lặp đi lặp lại, kinh ngạc và vui mừng đã chiếm thế thượng phong.

Hai thứ cảm xúc đan xen, quấn lấy nhau, thế mà không thể tách rời.

"Ngươi..."

Ninh Huyền Minh bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt rõ ràng đang cười, nhưng lại cố gắng khắc chế mím môi cắn răng, nén xuống khóe môi, khuôn mặt đỏ bừng hiển nhiên mang theo một chút tức giận.

Việt Thanh Quân trên mặt vẫn cười tươi rói, hơi nghiêng đầu: "Ta?"

Ninh Huyền Minh tiến lên hai bước, rồi lại mạnh mẽ bắt mình lùi lại, cứ lặp lại như vậy, đi vòng quanh tại chỗ, nhưng tầm mắt trước sau chưa từng rời khỏi người Việt Thanh Quân, phảng phất hận không thể đi vòng quanh đối phương vài vòng, xem xét người này từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, cho thật rõ ràng sạch sẽ.

Nếu là bình thường, Ninh Huyền Minh tuyệt đối không thể có hành động thất lễ như vậy, cũng tuyệt không có phản ứng thất thố như vậy.

Nhưng giờ phút này, lễ nghi từ trước đến nay lại như thể trong khoảnh khắc đã quên sạch, không còn hơi sức đâu mà bận tâm.

Chần chừ hồi lâu, Ninh Huyền Minh cuối cùng cũng lấy lại lý trí, mọi suy nghĩ cuộn trào trong đầu đều dần bình ổn. Nhưng nhìn người trước mắt vẫn đang mỉm cười nhìn mình, hắn cuối cùng cũng im lặng hồi lâu, chỉ lại một lần nữa bật ra một tiếng "Ngươi...".

Chỉ là tiếng "Ngươi" lúc này lại mang theo nụ cười bất đắc dĩ.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt càng thêm đậm, phảng phất lây sang nhau, kéo dài không dứt.

Ngoại trừ hai tiếng "Ngươi" hoàn toàn không biểu đạt được ý tứ kia, sau khi nhận ra Việt Thanh Quân, câu đầu tiên Ninh Huyền Minh nói lại là: "Nếu tối nay ta vẫn luôn không nghĩ ra ngươi là ai, ngươi thật sự định nghỉ lại tửu lầu một đêm sao?"

Sau khi lật bài ngửa, quả nhiên thái độ thay đổi hẳn, ngay cả điện hạ cũng không gọi, trực tiếp xưng ngươi.

Ninh Huyền Minh đương nhiên không đến mức cố tình tránh dùng xưng hô điện hạ, nhưng đại não vừa trải qua một trận gió lốc, lòng hắn thả lỏng, nhất thời không muốn nghĩ nhiều, theo bản năng lựa chọn cách xưng hô nhẹ nhàng tự tại hơn.

Việt Thanh Quân đổi chân vắt chéo, vén vạt áo lên, động tác thuần thục không kém gì lúc nãy làm lay động lòng Ninh Huyền Minh.

"Tuy rằng ta tin tưởng ngươi nhất định có thể đoán ra, nhưng nếu thật sự có khả năng đó, ta đương nhiên cũng không ngại vì bạn bè của ta mà hy sinh một chút."

Chỉ cần trả đủ tiền, tửu lầu cũng sẽ không từ chối cho bọn họ ở lại một đêm.

Chỉ là đáng thương cho Ninh Huyền Minh, hoàn toàn không biết gì mà ở lại cùng Việt Thanh Quân, có lẽ còn cho rằng mình đã đắc tội đối phương ở đâu đó.

Nhìn Việt Thanh Quân hồi lâu, Ninh Huyền Minh bật cười lắc đầu: "Dù thế nào ta cũng không ngờ tới, người cùng ta tâm giao đã lâu lại chính là ngươi, một vị hoàng tử."

Việt Thanh Quân nhìn hắn chớp mắt: "Huyền Minh có phải ghét bỏ thân phận ta phức tạp lại phiền phức, hối hận đã nhận ra ta không?"

Ninh Huyền Minh buồn cười nhìn cậu: "Vậy ngươi có ghét bỏ ta to gan lớn mật, đắc tội quan lớn, rước lấy mầm họa không?"

Hai người nhìn nhau cười, đều lòng biết dạ hiểu không cần nói thêm gì khác.

Bọn họ như lúc ban đầu, vốn hoàn toàn không biết gì về nhau, tự nhiên cũng chưa từng liên lụy đến chuyện khác. Bất luận là nguy hiểm hay kỳ ngộ, bọn họ chưa bao giờ suy xét.

Đó chỉ đơn thuần là một cuộc giao thoa linh hồn giản đơn mà thuần túy, coi nhau là tri kỷ.

Trước kia chưa từng để ý, bây giờ cũng không cần để ý.