Tạ Nguyệt Hoa mím môi, hạ mắt.
“Điện hạ,” nàng chậm rãi cất giọng, cố gắng giữ bình tĩnh, “ta nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.”
Cố Trầm Uyên hơi nhướng mày, như thể lời này khiến hắn cảm thấy thú vị.
“Nàng chắc chắn như vậy?”
Tạ Nguyệt Hoa gật đầu, lòng bàn tay siết chặt đến mức đổ mồ hôi.
Chỉ cần hắn chịu buông tha, chỉ cần hắn không tiếp tục ép sát, thì nàng vẫn có thể giữ khoảng cách.
Thế nhưng, người như Cố Trầm Uyên, sao có thể dễ dàng buông tha con mồi đã rơi vào tầm mắt?
Quả nhiên, hắn không lùi mà còn tiến thêm một bước.
Ánh mắt hắn trầm xuống, mang theo nét suy tư khó lường.
“Công chúa, ta không thích những lời này.” Hắn chậm rãi cất giọng. “Nàng biết rõ ta đến tìm nàng vì chuyện gì, đúng không?”
Vừa nói, hắn đưa tay vén đi mấy sợi tóc lòa xòa dính trên má nàng, đầu ngón tay lướt nhẹ như đang ve vuốt. Hắn mân mê những lọn tóc ấy, rồi chậm rãi cúi đầu, dựa vào hõm vai nàng. Một tay còn lại siết chặt vòng eo mềm mại, khóe môi khẽ nhếch lên đầy bí hiểm.
Tạ Nguyệt Hoa hít sâu, đôi bàn tay giấu trong tay áo càng siết chặt hơn.
Một lát sau, nàng dứt khoát nói:
“Ta đã có hôn ước.”
Không gian thoáng chốc rơi vào tĩnh lặng.
Cố Trầm Uyên hơi nheo mắt.
Nàng không né tránh ánh nhìn của hắn, tiếp tục cất giọng:
“Ta và chàng ấy đã có lời hẹn ước từ trước.”
Nàng hiểu rõ, vào thời điểm này, đây là lá chắn duy nhất có thể ngăn cản hắn.
Nếu nàng đã thuộc về người khác, nếu nàng đã có ràng buộc, thì cho dù là Cố Trầm Uyên, cũng không thể ép nàng thêm nữa… đúng không?
Nhưng có lẽ, nàng đã sai.
Khoảnh khắc nàng nhắc đến Hạ Thiếu Dương, ánh mắt Cố Trầm Uyên không những không dao động mà còn trở nên nguy hiểm hơn.
Như thể hắn vừa nghe một câu chuyện nực cười.
Hắn bật cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến sống lưng nàng lạnh toát.
“Công chúa,” giọng hắn trầm xuống, gần như thì thầm bên tai, “Nàng nghĩ… chỉ cần nói vậy là có thể khiến ta dừng lại sao?”
Tạ Nguyệt Hoa cứng người.
Cố Trầm Uyên không để nàng có cơ hội né tránh.
Hắn nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên khung cửa ngay bên cạnh nàng, giam nàng vào một góc không lối thoát.
Khoảng cách quá gần.
Nàng có thể cảm nhận hơi thở trầm ổn của hắn, ung dung nhưng lại mang theo áp lực nặng nề.
“Nếu hắn thực sự bảo vệ được nàng…” Hắn cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ không thấy điểm cuối. “Thì bây giờ, ta đã không đứng ở đây.”
Chỉ một câu nói, như thể đạp đổ mọi ảo tưởng của nàng.
Nàng cắn môi, muốn lên tiếng, nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Cố Trầm Uyên vẫn không có ý định rời đi.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng biến đổi trên gương mặt nàng.
Một lát sau, hắn bật cười khẽ.
“Nguyệt Hoa…”
Lần đầu tiên, hắn gọi thẳng tên nàng, không còn xa cách, không còn khách sáo.
“Nàng nghĩ, ta sẽ để nàng trốn sao?”