Từ khi tin tức về cuộc điều tra Trần Hạo lan truyền, không khí trong gia đình Vân Kỳ trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Cha mẹ cô, vốn trước đây còn vui vẻ vì sắp gả con gái cho một nhân viên kỹ thuật có tiền đồ, giờ lại tràn đầy lo lắng. Mẹ cô nhiều lần khuyên nhủ, thậm chí trách móc cô vì không chịu ra mặt giúp vị hôn phu của mình. Nhưng Vân Kỳ không để tâm.
Hôm đó, khi cơm tối vừa dọn lên, cha mẹ cô một lần nữa nhắc đến chuyện này:
"Kỳ à, con thật sự muốn từ hôn sao?" Mẹ cô đặt đũa xuống, giọng điệu có chút bất lực: "Con đã đính hôn với Trần Hạo rồi, nhà xưởng đã biết, hàng xóm cũng biết. Giờ con nói từ hôn, người ta sẽ nghĩ gì? Người ta sẽ cười vào mặt con!"
Vân Kỳ bình thản gắp một miếng rau, nhai chậm rãi rồi mới đáp:
"Mẹ lo chuyện người ta cười vào mặt con, hay là lo Trần Hạo mất đi cơ hội thoát tội? Mất đi người con rể có tiền đồ".
Mẹ cô sững lại, không ngờ con gái lại nói thẳng thừng như vậy. Bà nhìn sang chồng, mong ông sẽ lên tiếng giúp mình. Quả nhiên, cha cô trầm giọng nói:
"Vân Kỳ, con phải suy nghĩ kỹ. Trần Hạo dù sao cũng là một thanh niên có tiền đồ. Nếu chuyện này qua đi, hắn vẫn có thể tiếp tục làm việc, vẫn có thể thăng tiến. Một khi con từ hôn, sau này muốn tìm một người tốt hơn sẽ rất khó khăn. Đừng để cảm xúc nhất thời ảnh hưởng đến tương lai."
Hai trai cô không xen vào, nhưng cũng đồng ý với ba mẹ.
Nghe những lời này, Vân Kỳ chỉ cảm thấy nực cười. Ở kiếp trước, cô đã vì cái gọi là tương lai ổn định mà bước vào cuộc hôn nhân bi thảm ấy. Kết quả, cô không chỉ bị phản bội mà còn sống một cuộc đời tủi nhục. Giờ đây, cô sẽ không để bất kỳ ai quyết định thay số phận của mình nữa.
"Cha, mẹ, con sẽ không gả cho một tên bại hoại như vậy." Cô đặt đũa xuống, giọng nói không hề dao động: "Con không cần loại hôn nhân này. Nếu hai người thật sự thương con, thì đừng ép con vào con đường sai lầm."
Cha mẹ cô đều sững người, không ngờ con gái lại kiên quyết như vậy. Trước đây, Vân Kỳ luôn là một đứa con ngoan ngoãn, chưa từng cãi lời họ. Nhưng hôm nay, cô lại kiên cường đến mức khiến họ không thể phản bác.
Thấy cha mẹ không nói gì nữa, cô đứng dậy, bình tĩnh nói:
"Con sẽ tự mình đi tìm Trần Hạo để nói chuyện. Con mong cha mẹ đừng tiếp tục khuyên con thay đổi quyết định nữa."
Nói xong, cô quay lưng rời khỏi bàn ăn, để lại cha mẹ ngồi đó với những suy nghĩ nặng nề. Nhưng cô không hề hối hận. Đây là con đường mà cô đã chọn, một con đường mà ở đó, cô sẽ không còn bị ràng buộc bởi những sai lầm của kiếp trước nữa.