EDIT: HẠ
Sự khác biệt lớn nhất giữa người mẫu chuyên nghiệp và người mẫu nghiệp dư là gì?
Đầu tiên, chính là sự nhạy bén với ống kính.
Hôm nay những người mẫu đi vào 《 Thời Ngu Phong Thượng 》để chụp ảnh tạp chí phần lớn đều là những người mẫu nhỏ không có danh tiếng quá lớn, trong số đó, Chu Ngụy được xem là người khá có tiếng tăm, xét theo góc độ nào đó, Minh Dụ cũng có thể coi là như vậy.
Trình diễn thời trang, chụp ảnh, đây là những kỹ năng cơ bản nhất mà một người mẫu cần phải có, nhưng cho dù là kỹ năng cơ bản nhất, mỗi người khác nhau sẽ biểu hiện ra khí chất, dáng vẻ, ý tưởng và bầu không khí hoàn toàn khác nhau.
Khi Minh Dụ mới bắt đầu chụp ảnh, nhϊếp ảnh gia kia vẫn đối đãi với cậu giống như những người mẫu khác, chụp bốn năm bức ảnh sẽ bảo cậu đổi tư thế một lần, điều chỉnh độ sáng, có đôi khi nhìn vào ống kính, có đôi khi lại không nhìn ống kính.
Nhưng chờ đến khi bọn họ chụp được hơn hai, ba mươi bức ảnh, nhϊếp ảnh gia tính tình nóng nảy lại dần ngậm miệng lại, không nói một lời nào mà chỉ để mặc cho thiếu niên trên màn ảnh thỏa sức phát huy. Thậm chí lúc chụp được một tấm hình đẹp, hắn còn nhịn không được hô lên vài tiếng “Tốt”, hơn nữa theo thời gian trôi qua, tần suất hô tốt của hắn lại càng lúc càng nhiều.
Trong Studio chỉ có tổng cộng ba khu vực chụp ảnh, tình huống bên Minh Dụ đương nhiên đã thu hút không ít ánh mắt. Ngay từ đầu, khi người mẫu và nhân viên công tác nhìn thấy thiếu niên thế mà lại mặc một bộ trang phục hoàn toàn không hợp với chủ đề, bọn họ đều kinh ngạc thầm nghĩ: Đây là thanh xuân ư?! Phong cách này thật sự quá tối tăm!!!
Chỉ là, nếu gọi sức sống ánh mặt trời là thanh xuân, dịu dàng trong trẻo là thanh xuân, hoạt bát đáng yêu là thanh xuân, thanh tú hào phóng là thanh xuân, vậy thì…. Tại sao kiêu ngạo và phản nghịch lại không thể gọi là thanh xuân?!
Khi thiếu niên này chính thức bước vào ống kính, mọi người ngạc nhiên phát hiện, chỉ trong nháy mắt, vẻ đẹp thuần túy và thanh lịch ban đầu đã hoàn toàn lột xác. Giống như có một tia sáng mặt trời rọi xuống nơi tối tăm, thiếu niên xấu xa phản nghịch đang dùng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn chăm chú vào màn ảnh, tỏa ra sức sống vô hạn chỉ thuộc về người trẻ.
Đôi khi hơi hơi ngẩng đầu, độ cong trên môi càng thêm rõ nét; có khi hơi hơi nghiêng người, dùng ánh mắt cao ngạo liếc nhìn chăm chú. Được bối cảnh thuần trắng phụ trợ, bộ quần áo màu đen của thiếu niên dường như càng trở nên sống động, tự do phóng khoáng bày ra một thanh xuân hoàn toàn khác, đó là phản nghịch không cách nào kiềm chế.
Đúng vậy, đối với một siêu mẫu, chỉ cần thay đổi một chút biểu cảm trên khuôn mặt, thậm chí chỉ một cử động nhỏ cũng có thể biểu hiện ra một khí chất hoàn toàn khác, mà Minh Dụ chính là một bậc thầy trong lĩnh vực đó.
Đời trước với tư cách là một người Hoa Hạ, cậu đã một mình đi vào giới thời trang do Âu Mỹ thống trị. Cậu có bề ngoài tương đối chính thống, trong mắt người Hoa Hạ, cậu điển trai đoan chính, nhưng đối với rất nhiều người Âu Mỹ, bọn họ lại càng ưa chuộng “Vẻ đẹp phương Đông” với mắt nhỏ môi dày.
Muốn trở thành siêu mẫu hàng đầu thế giới? Vậy thì nhất định phải có đặc điểm khác biệt không giống người thường!
Minh Dụ đã dành ra ba năm để tìm hiểu về mỗi góc độ trên khuôn mặt và cơ thể của chính mình, cố gắng dùng từng khối cơ bắp, từng khớp xương để biểu hiện ra tư thế và cảm xúc bất đồng. Mà hiện giờ, cậu sớm đã khống chế thuần thục những kỹ xảo này, cho dù thay đổi thành một thân thể khác, cậu vẫn có thể thể hiện được bảy phần kỹ năng của mình trong một thời gian ngắn.
Mặc dù chỉ có bảy phần, nhưng vẫn có thể khiến những người khác kinh ngạc chấn động.
“Đẹp! Thật sự quá đẹp!”
Theo tiếng tán thưởng vang lên, nhϊếp ảnh gia buông máy ảnh kỹ thuật số trong tay xuống. Dáng vẻ không kiên nhẫn lúc đầu đã biến mất, thay vào đó là sự kích động từ sâu trong nội tâm: “Những bức ảnh này quá đẹp! Đây là thanh xuân! Tôi sẽ lập tức copy ảnh sang máy tính, cậu mau đi thay bộ trang phục tiếp theo đi! Trạng thái hiện tại rất tốt, chúng ta nhanh chóng chụp thêm một bộ nữa!!!”
Vừa dứt lời, không ít người đã kinh ngạc bật ra một tiếng “Hả”, mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía nhϊếp ảnh gia kia.
Minh Dụ bên này cũng dở khóc dở cười nhắc nhở nói: “Anh La, hôm nay mỗi người mẫu chỉ chụp một bộ quần áo, em đã hoàn thành xong phần của mình rồi.”
Nghe vậy, nhϊếp ảnh gia tên anh La kia hơi sửng sốt, sau đó hắn ngẩn ngơ lẩm bẩm nói: “Đúng nhỉ, hôm nay đâu phải buổi chụp dành riêng cho một người mẫu….”
Từ trước đến nay cảm xúc của nhϊếp ảnh gia luôn gắn liền với chất lượng ảnh chụp của bọn họ, ảnh chụp tuyệt đẹp sẽ làm bọn họ hứng khởi phấn chấn, ảnh chụp thấp kém sẽ khiến bọn họ đau đầu khó nhịn. Mà những nhϊếp ảnh gia hàng đầu lại càng sẽ không tùy tiện chụp ảnh, chỉ cần họ chụp ảnh, tác phẩm của họ tất nhiên sẽ trở thành kiệt tác.
Ban đầu, việc phải chụp ảnh cả một buổi sáng đã khiến anh La vô cùng bực bội: Cái quỷ gì thế này! Đây là tư thế mẹ gì thế?! Ai cần cô đặt tay lên ngực hả?! Ngực phẳng như thế thì định che cho ai xem?! Ủa alo, cậu có thể bớt nháy mắt đưa tình đi được không?! Đã nói là chủ đề thanh xuân rồi cơ mà?!!!
Vì thế, sau khi vất vả chụp hàng loạt bức ảnh tốn nhiều công sức, anh La đã mệt mỏi đến cực điểm, khi nhìn thấy Minh Dụ, hắn cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ đơn giản nghĩ thầm: lại thêm một người mẫu nhỏ nữa, lần này không biết phải nhắc nhở bao nhiêu lần đây?
Tục ngữ nói rất đúng, có so sánh mới có chênh lệch! Nhìn… Khụ… Người này gọi là gì ấy nhỉ? À đúng rồi, Minh Dụ! Nhìn Minh Dụ người ta mà xem, mỗi tư thế mỗi biểu cảm đều gãi đúng chỗ ngứa, thậm chí cậu còn chú ý tới ánh sáng, góc máy và bối cảnh, có đôi khi anh La còn cảm thấy buổi chụp ảnh này không còn do mình kiểm soát nữa, mà đã hoàn toàn trở thành thiên hạ của đứa nhỏ này.
Nghĩ đến đây, anh La không khỏi cảm thán: “Minh Dụ à, cậu thật sự rất có thiên phú. Nếu cậu đồng ý, tháng sau tôi có một buổi chụp ảnh cho tạp chí, là một bộ ảnh nhóm, hai trong bốn người mẫu nam đã được xác định, một người là Ngô Vu Chân, một người là Lưu Càn, tôi cảm thấy cậu cũng rất phù hợp!”