Vô Tình Xuyên Vào Trò Chơi Công Lược Chết Tiệt

Chương 46: Sự tĩnh lặng

Dưới ánh mặt trời nhạt nhòa, những tia nắng mỏng manh lặng lẽ xuyên qua lớp rèm lụa trắng, vẽ lên mặt đất những vệt sáng lung linh như từng dòng suối vàng rót xuống sàn gỗ bóng loáng.

Ánh sáng dịu nhẹ hòa cùng làn gió sớm, lay động những tấm rèm mỏng manh, khiến chúng khẽ phập phồng như đôi cánh trong suốt của loài bướm đang chập chờn giữa không trung.

Căn phòng ngập trong thứ ánh sáng lơ đãng, dịu dàng mà mơ hồ, phủ lên mọi vật một sắc thái ấm áp nhưng mong manh.

Những đường nét cứng nhắc của bàn ghế, giá sách, chậu cây cũng trở nên mềm mại hơn trong lớp ánh sáng này, như thể mọi vật đều được thời gian ve vuốt, lắng đọng lại thành những mảng ký ức xa xăm.

Thế nhưng, dù ánh nắng có rực rỡ đến đâu cũng không thể xua tan được cái lạnh lẽo u trầm lẩn khuất trong không khí—một sự yên lặng dường như có thể nuốt trọn tất cả.

Từng hạt bụi nhỏ lơ lửng trong ánh sáng, trôi nổi theo làn gió thoảng nhẹ, như những vũ công vô hình đang nhảy múa giữa không trung.

Chúng phản chiếu thứ ánh sáng vàng nhạt của buổi sớm, lấp lánh trong khoảnh khắc rồi tan biến vào hư vô, tựa như những mảnh ký ức xa vời bị thời gian xóa nhòa.

Giữa sự yên tĩnh đến gần như ngột ngạt ấy, một làn hương nhẹ khẽ len lỏi qua từng kẽ hở, chậm rãi bám vào từng thớ gỗ, từng nếp vải, từng hơi thở—hương đàn hương thanh nhã, dìu dịu nhưng dai dẳng đến kỳ lạ.

Hương trầm ổn, nhẹ nhàng mà quẩn quanh không chịu tan đi, như một bàn tay vô hình siết lấy cổ họng người hít thở nó, để lại một cảm giác mơ hồ giữa thư thái và ngột ngạt, giữa hoài niệm và giam cầm.

Trước bàn trang điểm, một bóng dáng lặng lẽ ngồi.

Bóng dáng thanh mảnh của cậu phản chiếu trong tấm gương đồng cũ kỹ, khung gương chạm trổ hoa văn cầu kỳ nhưng đã phai màu theo năm tháng.

Những đường nét tinh xảo trên đó vẫn còn đó, nhưng ánh sáng đã không còn sắc sảo như trước, giống như một mảnh ký ức xa xôi bị thời gian làm mờ nhạt.

Đầu ngón tay cậu bất giác siết chặt lấy mép áo, những đốt xương khẽ nhô lên, trắng bệch dưới ánh sáng nhạt nhòa.

Như thể bên trong l*иg ngực đang có thứ gì đó muốn tràn ra, nhưng lại bị cậu cố chấp níu giữ lại—một thứ cảm xúc phức tạp không gọi tên được, lặng lẽ sôi trào rồi lại bị chôn vùi trong im lặng.

Sự tĩnh lặng kéo dài, như một sợi dây vô hình siết chặt không gian, khiến cả căn phòng chìm vào một nỗi căng thẳng khó diễn tả.

Trong gương, gương mặt cậu vẫn thanh tú như mọi khi, nhưng lại phủ lên một lớp sắc thái lạnh lẽo khó tả.