Nghe thấy lời này của Vân La Y, nam nhân đang ngồi trên ghế cúi đầu ăn cơm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực liếc nhìn Vân La Y đang cực kỳ kiêu ngạo.
Sau đó, hắn ta không nói gì, thậm chí không thèm nhìn túi tiền mà nàng ta ném lên bàn, chỉ tiếp tục cúi đầu ăn cơm trong bát.
Vân La Y là thiên chi kiều nữ, nhi nữ của chưởng môn Thanh Vân Tông, từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa từng bị người khác lạnh nhạt như vậy, huống hồ hôm nay nàng ta đã vất vả cả ngày, trong lòng vốn đã không vui.
Giờ phút này, thấy một phàm nhân nho nhỏ không có linh lực mà cũng dám bày sắc mặt với mình, nàng ta lập tức nổi giận: “Bổn tiểu thư đang nói chuyện với ngươi, ngươi lại dám phớt lờ ta?!”
Ngay giây tiếp theo, Vân La Y trực tiếp giáng một chưởng xuống bàn ăn trước mặt nam nhân, bàn gãy thành hai nửa, cơm canh trên bàn rơi vãi khắp nơi, đổ tung tóe.
“Ngu xuẩn mà không biết cảm kích! Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không? Bổn tiểu thư chính là nhi nữ của chưởng môn Thanh Vân Tông! Nếu không phải bọn ta ngày đêm chém yêu trừ ma, chỉ bằng lũ phàm nhân không có linh lực, tay trói gà không chặt như các ngươi, làm sao có thể ngồi đây mà an ổn ăn cơm?!”
Vân La Y chống nạnh, từ trên cao nhìn xuống nam nhân đang ngồi trên ghế.
Nam nhân kia vẫn cầm đũa trong tay, nhìn chằm chằm mớ cơm canh rơi vãi dưới đất, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. Hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Vân La Y một lần nữa, rõ ràng trong mắt mang theo sát ý nhàn nhạt.
Hắn ta đứng dậy, thân hình cao lớn hơn Vân La Y gần hai cái đầu.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta, Vân La Y bĩu môi: “Sao? Ngươi còn dám động thủ đánh ta à?”
Một phàm nhân nhỏ bé? Nàng ta sợ sao?
“Hừ, hóa ra giáo dưỡng của Thanh Vân Tông cũng chỉ đến thế.” Văn Tương Lễ nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói này, Vân La Y lập tức quay đầu lại, nhìn thấy mấy người đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt đảo qua lập tức nhìn thấy A Thương.
Nghe Văn Tương Lễ nói như vậy, Vân La Y lập tức tức giận: “Văn Tương Lễ, ngươi mới không có giáo dưỡng! Mẫu thân ngươi không dạy ngươi khi người khác nói chuyện thì đừng có chen miệng vào sao?”
“Không dạy.” Văn Tương Lễ lạnh nhạt đáp: “Nhưng bà ấy có dạy ta, ở chốn đông người thì đừng sủa bậy như chó.”
“Ngươi nói ta là chó?!” Vân La Y tức đến đỏ mặt: “Ngươi mới là con chó Lão Nhị Vạn Năm! Muốn vượt qua Diễn Chi ca ca lâu như vậy rồi, Nhị Cẩu Tử ngươi đã vượt qua chưa?”
Vạn Năm Lão Nhị luôn là nghịch lân của Văn Tương Lễ. Nghe thấy lời này, sắc mặt hắn ta lập tức lạnh đi.
Nhìn thấy Văn Tương Lễ bị chọc giận, trong lòng Vân La Y càng khoái trá, nàng ta khoanh tay nhìn sang A Thương, cười nhạo:
“Thanh Môn Tông của các ngươi không còn đệ tử nào khác sao? Lần này đi bắt xà yêu lại cử một bán yêu đến, ha ha ha.”
Nghe hai chữ “bán yêu” vang lên từ trong miệng Vân La Y, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đồng loạt đổ dồn về phía A Thương, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trong đám tu sĩ lại có cả bán yêu sao?
“Ồ, không đúng nha, một đồ vô dụng đứng hạng chót bảng Thiên Hành như ngươi tại sao lại đến đây bắt yêu? Chẳng lẽ…” Vân La Y đảo mắt nhìn A Thương, lại liếc sang Văn Tương Lễ, che miệng bật cười: “Không lẽ nào, Văn Tương Lễ, ngươi không vượt qua được Diễn Chi ca ca, nên định ra tay với con bán yêu này đấy…” Chứ?
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, miệng đột nhiên nàng ta nóng rát, giây tiếp theo, nàng ta phát hiện mình hoàn toàn không thể nói ra tiếng nữa.
Văn Tương Lễ thu tay về, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi không biết cách nói chuyện, ta không ngại thay ca ca ngươi dạy dỗ ngươi thật tốt.”