Kỳ Tài Kiếm Tu Vì Yêu Nổi Điên

Chương 22: Người, là ta Ꮆiết.

Tiên Môn Tông

Linh Quang Cung, đại điện.

Vòng Trói Linh màu bạc siết chặt cổ tay A Thương. Khi nàng bị hai tên đệ tử áp giải vào trong điện, bên trong đã có không ít người, đều là đệ tử trong tông môn.

Thấy nàng xuất hiện, ánh mắt mọi người liền dồn cả lên người nàng.

Hạ Tông và Lư Tứ đứng cách đó không xa, khi nhìn thấy A Thương vẫn còn sống trở về, sắc mặt cả hai thoáng biến đổi. Tuy trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng lại nghĩ dù cho nàng có nói ra sự thật thì thế nào chứ? Sẽ chẳng có ai tin nàng.

Nghĩ vậy, hai người lập tức đứng thẳng lưng, vẻ mặt vô cùng tự tin.

A Thương vừa bước vào trung tâm đại điện, từ trên cao đã truyền xuống một tiếng quát nghiêm khắc: “Nghiệt súc! Còn không mau quỳ xuống!”

Trên bậc cao, mấy vị trưởng lão của Tiên Môn Tông đang an tọa. Tiên Môn Tông có tổng cộng năm vị trưởng lão, hôm nay có ba người đến, người vừa ra lệnh cho nàng quỳ xuống chính là Ngũ trưởng lão, Linh Phong chân nhân.

Đối mặt với lời quát tháo của Ngũ trưởng lão, A Thương bình tĩnh ngước mắt lên, nói: “Đệ tử không có tội, tại sao phải quỳ?”

Mọi người trong điện nghe vậy thì chấn động, nàng đã gϊếŧ chết đồng môn, vậy mà còn dám nói mình không có tội?

“Đưa thi thể Chung Hoa lên!” Ngũ trưởng lão vừa dứt lời, hai tên đệ tử khiêng một cái xác tiến vào đại điện.

Ngũ trưởng lão lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói mình không có tội, vậy ta hỏi ngươi, Chung Hoa có phải do ngươi gϊếŧ hay không?”

A Thương nhìn sang thi thể bên cạnh. Sắc mặt người chết tái nhợt, máu ở cổ đã khô lại, vết thương do chính dao găm của nàng để lại, vô cùng chói mắt.

A Thương gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Người, là ta gϊếŧ.”

Lời này vừa thốt ra, cả đại điện ồ lên.

“Nghịch đồ như vậy! Nghịch đồ như vậy! Gϊếŧ hại đồng môn là tội lớn, ngươi thế mà lại không có chút hối cải!”

Ngũ trưởng lão nhìn A Thương với dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, tức giận đến mức giơ tay chỉ vào nàng mà quát: “Lúc trước Trường Huyền nói muốn thu nhận bán yêu vào môn, ta đã một vạn lần không đồng ý! Bây giờ nhìn xem, các ngươi nhìn xem, đây chính là đệ tử mà Tiên Môn Tông thu nhận! Là cái gọi là bán yêu đệ tử! Trước thì dùng thủ đoạn hạ lưu trở thành đạo lữ của Diễn Chi, nay lại gϊếŧ hại đồng môn. Nếu còn giữ nghiệt súc này lại trong tông môn, sau này ắt sẽ sinh đại họa!”

Nghe vậy, đám đệ tử trong điện cũng bắt đầu rì rầm bàn tán.

Ngũ trưởng lão đưa mắt nhìn về phía Nhị trưởng lão, trầm giọng nói: “Thanh Ngọc, nghiệt súc này là đạo lữ của đệ tử mà ngươi dạy dỗ, nay ả đã gϊếŧ người, ngươi định xử lý thế nào?”

Thanh Ngọc chân nhân bị chỉ đích danh chậm rãi mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm A Thương.

A Thương đối diện với ông ta, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. Kiếp trước, nàng đã nhìn thấy ánh mắt khinh miệt này vô số lần, ngay cả khi nàng sắp chết, sư tôn của Tạ Hành Ngọc, Thanh Ngọc chân nhân vẫn dùng ánh mắt đó để nhìn nàng.

Bậc kiếm tôn cao cao tại thượng như ông ta, vốn dĩ chưa từng để một bán yêu như nàng vào mắt, đặc biệt là sau khi biết nàng đã làm ô uế thanh danh của đồ đệ ông ta, trong lòng càng thêm khinh thường, căm ghét đến tận xương tủy.

Sát ý trong mắt Thanh Ngọc chân nhân dâng lên. Nếu không phải vì Diễn Chi đã trúng tình cổ của nghiệt súc này, sinh tử tương liên với nàng, ông ta thực sự muốn một kiếm chém bay đầu nàng ngay lập tức.