Nhìn thấy tất cả các con số đều khớp, Tinh Nguyệt kích động hét lên. Cô trúng hơn ba mươi triệu, sau khi trừ thuế vẫn còn hơn hai mươi triệu!
Cộng với số tiền còn lại từ trước, tổng tài sản của cô hiện tại đã khoảng tám mươi triệu!
Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Một giọng nói khàn khàn vang lên từ đầu dây bên kia: "Tần tiểu thư phải không?"
Tinh Nguyệt liếc nhìn dãy số, trong lòng chợt có dự cảm.
"Đúng, là tôi."
"Lô hàng cô đặt đã có rồi. Mười hai giờ đêm nay, gặp nhau tại ngoại ô XXX."
Sau khi báo địa điểm, đối phương liền cúp máy.
Tần Tinh Nguyệt vô cùng kích động. Đây là lô thuốc đặc biệt mà cô đã nhờ một nhà phân phối tìm giúp.
Giờ đối phương chủ động liên hệ, chứng tỏ hàng đã có.
Cô xem đồng hồ, hiện tại mới hơn mười giờ tối, vẫn còn kịp.
Cô vội khoác áo ngoài, lái xe đến điểm hẹn.
11 giờ 45 phút tối!
Tần Tinh Nguyệt lái xe đến nơi, vừa xuống xe đã nhận ra đây là vùng hoang vu hẻo lánh, bình thường rất ít người qua lại, ban đêm lại càng không có ai. Xung quanh tối đen như mực, không có đèn đường, không có camera giám sát, nếu ai đó muốn gϊếŧ người phóng hỏa, nơi này quả thực là một lựa chọn hoàn hảo.
Nghĩ đến việc giao dịch sắp diễn ra, đối phương thận trọng một chút, chọn nơi này cũng là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, Tần Tinh Nguyệt vẫn giữ cảnh giác.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho người kia, sau đó theo chỉ dẫn mà tiến đến trước một hang động.
Từ xa đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, cô dừng bước một lát, sau đó tiến lên: "Để mọi người đợi lâu rồi."
Những người phía trước giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại. Khi thấy Tần Tinh Nguyệt, họ nhanh chóng nở nụ cười: "Tần tiểu thư, cô đến rồi! Không mang theo ai khác chứ?"
Vừa nói, người đàn ông mặt vuông liếc mắt nhìn ra sau lưng cô, xác nhận cô thực sự chỉ có một mình thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn, ánh mắt nhìn cô cũng thay đổi.
Tần Tinh Nguyệt như không nhận ra điều đó, sải bước đến gần họ: "Yên tâm, những quy tắc này tôi hiểu rõ. Hàng đâu?"
"Ở trong đó. Không biết Tần tiểu thư đã chuẩn bị tiền mặt chưa? Tôi chỉ nhận tiền mặt!"
"Đừng lo, tôi mang theo rồi. Nhưng tôi cũng phải xem hàng trước chứ. Nếu không, tôi cứ thế mang tiền đến, sao có thể yên tâm? Ông chủ Bành, mong ông thông cảm một chút."
Tần Tinh Nguyệt cười tươi, bước về phía mà đối phương chỉ.
"Đương nhiên, đương nhiên! Tần tiểu thư cứ yên tâm, chúng tôi hợp tác với không ít người rồi, đảm bảo là những người làm ăn có uy tín!"
Người đàn ông mặt vuông – ông chủ Bành cười ha hả, đồng thời lén ra hiệu cho đàn em của mình.
Tần Tinh Nguyệt nhìn đống thùng hàng chất đầy trong góc, nụ cười trên môi càng sâu hơn.
Cô mở vài thùng ra kiểm tra, đều là hàng thật giá thật. Càng nhìn, khóe môi cô càng nhếch cao, trong khi đó, những người phía sau cũng dần áp sát cô hơn, khoảng cách gần đến mức gần như dán vào lưng cô.
Dù ánh mắt vẫn dừng trên những thùng hàng, nhưng khóe mắt cô đã để ý đến tình hình phía sau. Nhìn thấy bọn họ càng lúc càng tiến sát, dù nụ cười trên môi vẫn còn, nhưng trong mắt đã không còn tia vui vẻ.
Cô vốn chỉ muốn làm ăn đàng hoàng, nhưng nếu đối phương lại có mưu đồ khác, vậy thì đừng trách cô.
Xem ra đêm nay cô lại tiết kiệm được một khoản tiền rồi. Cô thích nhất kiểu làm ăn này, mà quan trọng hơn là, chính đối phương lại chủ động đưa cơ hội đến cho cô.
Sao gần đây cô gặp toàn người tốt thế nhỉ!
"Đừng động đậy, nếu không, cái mạng nhỏ của cô e là khó giữ đấy!"
Bỗng nhiên, một tên cao gầy xông đến sau lưng cô, siết chặt cổ cô, giọng điệu cố tình đè thấp.
Ông chủ Bành vẫn giữ nụ cười trên mặt, thậm chí còn rạng rỡ hơn trước, nhưng lời nói lại vô cùng vô liêm sỉ: "Tần tiểu thư à, tôi – ông Bành đây luôn làm ăn uy tín. Cô cứ yên tâm, chỉ cần cô giao hết số tiền mang theo trên người cho chúng tôi, chúng tôi sẽ đảm bảo cô được an toàn rời khỏi đây, tuyệt đối không làm tổn thương cô dù chỉ một sợi tóc!"