Căn phòng vẫn nguyên vẹn như cũ. Cô thu hết những thứ có giá trị vào không gian của mình, sau đó mở những chiếc hộp được cất giữ cẩn thận ra.Bên trong là bảy, tám món quà xa xỉ, bao gồm dây chuyền và đồng hồ, mỗi món đều có giá trị trên triệu tệ. Đây là những thứ họ tặng cô khi cô mới quay về nhà họ Tần. Dù không thể so sánh với đồ của Tần Vũ Dao, nhưng cũng là một khoản không nhỏ. Sau khi thu hết chúng vào không gian, cô mới xoay người đi xuống lầu.
"Con lại đây!"
Bố Tần nhìn thấy cô thì trầm mặt gọi lại. Tần Tinh Nguyệt suy nghĩ một chút rồi bước đến.
Lúc này, sắc mặt bố Tần mới dịu đi đôi chút. Ông ta nói: "Nghe thằng nhóc nhà họ Trần nói, dạo này con thiếu tiền đến mức phải nhận đồ của nó. Nếu con cần tiền thì cứ nói với người nhà, sao lại phải ra ngoài làm trò cười cho thiên hạ?"
Nghĩ đến những tin đồn mình nghe được vào chiều nay, bố Tần giận đến mức suýt nữa hộc máu.
Ở Hải Thị, Tần Sơn Hà là người có danh tiếng. Vậy mà con gái ruột của ông ta lại ra ngoài để người khác mời cơm? Chuyện này truyền ra ngoài thì ông ta còn mặt mũi nào nữa?
"Hơn nữa, chẳng lẽ nhà ta không nuôi nổi con? Đến mức con phải…"
Câu nói đầy phẫn nộ của ông ta bị ánh mắt bình tĩnh của Tần Tinh Nguyệt chặn đứng. Giọng ông ta ngày càng nhỏ dần...
Ông ta chợt nhớ ra, mình thật sự chưa từng cho cô tiền tiêu vặt.
Tần Tinh Nguyệt nhìn thẳng vào ông ta, cười giễu cợt: "Thiếu, đương nhiên là thiếu. Sao mà không thiếu được chứ? Dù sao mỗi tháng chỉ có hơn hai nghìn tệ, ngay cả tiền điện nước và phí quản lý còn không đủ. Giờ tôi đang thiếu tiền, vậy bố mẹ có định cho tôi không?"
Cả ba người nhà họ Tần đều sững sờ. Tần Vũ Dao thì trợn tròn mắt, Tần Tinh Nguyệt bị làm sao vậy?
Mẹ Tần đau lòng nói: "Nguyệt Nguyệt, sao con lại nói như thế? Trước đây là mẹ suy nghĩ không chu đáo, nhưng tại sao con không nói với chúng ta mà lại đi vay tiền người ngoài? Người ta sẽ nghĩ gì về con? Danh tiếng của con sẽ bị ảnh hưởng đó! Nhà họ Trần có quan hệ tốt với chúng ta nên không để lộ chuyện này ra ngoài, nhưng mà…"
Tần Tinh Nguyệt cắt ngang: "Phải phải phải, mẹ nói đúng lắm! Vậy giờ tôi đang thiếu tiền, bố mẹ định cho tôi bao nhiêu đây?"
Cô nhướng mày đầy bất ngờ. Nếu họ đã nói vậy, thì cô cũng không khách sáo nữa.
Còn về lời của họ, cô lười phản bác. Bởi vì sau hôm nay, cô và họ sẽ không còn liên quan gì nữa.
Còn Tần Vũ Dao… Cô sẽ từ từ tính sổ. Đời trước cô ta chết quá nhẹ nhàng, đời này, cô sẽ để cô ta nếm trải hết khổ sở của tận thế rồi mới gϊếŧ!
Mẹ Tần bị sự thẳng thắn của cô làm nghẹn lời, tức đến mức ngực phập phồng. Con bé này, mở miệng ra là tiền, rốt cuộc có nghe lọt lời nào của bố mẹ không vậy?
Bố Tần thì tức đến mức đập bàn, ném cho cô một tấm thẻ: "Ở đây có năm mươi triệu tệ, mật khẩu là XXX. Cầm tiền rồi đi đi! Sau này chỉ cần cô không làm mất mặt nhà họ Tần, thì chuyện của cô, nhà này sẽ không quản nữa!"
Mắt Tần Tinh Nguyệt sáng rực. Năm mươi triệu? Quả là một khoản lớn!
Cô cười cảm ơn, sau đó xoay người rời đi: "Cảm ơn bố nhé. Yên tâm, sau này nếu không có việc gì, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt các người đâu!"
Mẹ Tần gọi tên cô từ phía sau, nhưng Tần Tinh Nguyệt không hề quay đầu.
Tần Vũ Dao trong lòng mừng rỡ, không ngờ Tần Tinh Nguyệt lại ngu ngốc đến mức đắc tội với cả bố lẫn mẹ. Vậy thì sau này, cô còn tranh giành với cô ta thế nào được đây?
Thế nhưng, ngay khi cô ta đang đắc ý, Tần Tinh Nguyệt đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào Tần Vũ Dao: "Một tháng nữa, tôi sẽ tặng cô một món quà lớn. Hy vọng cô thích!"
Nói xong, bóng dáng Tần Tinh Nguyệt biến mất khỏi nhà họ Tần.
Đứng trước cổng lớn, Tần Tinh Nguyệt ngoái đầu nhìn lại lần cuối. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh kiếp trước, khi mẹ cô, Lâm Uyển, cầm dao đâm cô để bảo vệ Tần Vũ Dao.
Trước đây, nghĩ đến cảnh đó cô vẫn cảm thấy đau lòng. Nhưng bây giờ, sau khi được trọng sinh, cô đã hoàn toàn buông bỏ.