Nhưng hai năm nay, thời tiết vốn đã bất thường, các trận động đất và thảm họa thiên nhiên khác xảy ra liên tục trên khắp thế giới, mọi người cũng đã quen với điều đó, chẳng ai để tâm đến những thay đổi nhỏ này cả. Dẹp bỏ cảm giác nặng nề trong lòng, cô thò đầu ra cười híp mắt nhìn bảo vệ: "Anh Hà, là tôi đây!"
"Tần tiểu thư?" Bảo vệ Hà Khoa kinh ngạc, lập tức nhận ra đây chính là vị thiên kim bị thất lạc của nhà họ Tần.
Cô rất lễ phép, mỗi lần gặp họ đều chào hỏi, hoàn toàn khác với những cư dân giàu có kiêu ngạo kia. Anh ta vẫn còn nhớ cô.
Nhưng nhà họ Tần giàu như vậy, sao lại chỉ trang bị cho con gái mình một chiếc xe rách nát thế này?
Hà Khoa đầy nghi hoặc, nhưng vẫn nhanh chóng mở cổng cho cô vào.
"Cảm ơn!" Tần Tinh Nguyệt nói lời cảm ơn, đạp ga, phóng xe đi.
"Nhà họ Tần phá sản rồi sao? Trước đây còn cho đứa con nuôi một chiếc xe sang trọng, giờ lại đưa cho con gái ruột một chiếc xe tồi tàn thế này, thật mất mặt!"
Trong phòng bảo vệ, Hà Khoa cảm thán một câu, không thể hiểu nổi mấy người giàu nghĩ gì.
"Còn biết quay về sao? Cả nhà phải đợi một mình cô, đứa con gái là cô còn có chút giáo dưỡng nào không?"
Vừa bước vào nhà họ Tần, một chiếc ấm trà bay thẳng về phía cô, kèm theo đó là tiếng quát giận dữ của bố cô.
"Hà tất phải tức giận như vậy? Mắng tôi không có giáo dưỡng chẳng phải cũng là đang tự mắng chính mình sao?"
Tần Tinh Nguyệt cười nhạt, đưa tay bắt lấy chiếc ấm.
Ban đầu cô định ném nó đi, nhưng liếc qua một cái, cô lập tức đổi ý, thản nhiên nhét nó vào lòng, sau đó lặng lẽ thu vào không gian: "Đồ cổ triều Thanh, hàng xịn, đáng giá!"
Vừa vào nhà đã có quà tặng, tâm trạng Tần Tinh Nguyệt tốt lên hẳn. Khi nhìn thấy vẻ mặt khó coi của bố mẹ mình, cô càng vui vẻ hơn, bật cười thành tiếng.
"Đồ con gái bất hiếu!" Bố Tần tức giận đến mức nổi trận lôi đình, đập bàn mạnh đến nỗi phát ra những tiếng "bốp bốp". Tần Vũ Dao vội vàng ở bên cạnh an ủi ông ta, đồng thời lén lút quan sát Tần Tinh Nguyệt.
Đối phương hành động bình thường, không có chút dấu hiệu nào của việc bị thương nặng. Quả nhiên, tên đầu trọc kia đã lừa cô ta!
Tần Tinh Nguyệt cũng nhìn sang cô ta. Trước đây, người này từng là kẻ thù lớn nhất trong lòng cô. Nhưng từ sau khi đời trước cô ta chết trong tay cô, cô đã không còn bận tâm nữa.
Nghĩ đến cảnh đối phương thảm bại trong tay mình, cô nhoẻn miệng cười để lộ tám chiếc răng, sau đó quay đầu nhìn bố Tần, tự nhiên ngồi xuống bàn ăn: "Tôi chỉ nói sự thật thôi mà, sao bố lại tức giận như vậy?"
Tần Vũ Dao bị nụ cười ấy làm giật mình, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an. Tần Tinh Nguyệt có phải đã biết chuyện do cô ta gây ra? Chẳng lẽ chính cô đã lấy điện thoại của tên đầu trọc và gửi tin nhắn đó?
Nhưng Tần Tinh Nguyệt chẳng phải chỉ là một kẻ vô dụng, yếu đuối và bất tài sao? Làm sao cô có thể có năng lực như vậy được?
Tần Vũ Dao trong lòng hoang mang, luôn cảm thấy hôm nay Tần Tinh Nguyệt có gì đó rất khác.
"Nguyệt Nguyệt, sao con lại nói chuyện với bố như vậy? Mau xin lỗi đi!"
Mẹ Tần không hài lòng nhìn Tần Tinh Nguyệt, nhẹ giọng khuyên nhủ.
"Mẹ yên tâm đi, bố độ lượng, không chấp nhất chuyện nhỏ này với tôi đâu!" Tần Tinh Nguyệt cười hì hì, nhìn bữa tối thịnh soạn trên bàn mà cảm thấy rất thèm ăn. Dù cho đồ ăn đã bị động đũa, cô cũng không ngại: "Xem ra mọi người ăn xong cả rồi, vậy tôi không khách sáo nữa!"
Nói xong, cô tự mình cầm đũa lên ăn.
Bố Tần nghe cô nói mà không biết phát tác thế nào, đến khi nghe câu sau thì sắc mặt càng trở nên khó coi.
Mẹ Tần hơi khựng lại, sau đó giải thích: "Vì đợi quá lâu, sức khỏe của Dao Dao không tốt, không thể để bụng đói, nên chúng ta đã ăn trước. Nhưng con yên tâm, những món con thích ăn, mẹ đều để phần cho con cả!"
Tần Tinh Nguyệt không đáp lại, nhưng nụ cười bên môi lại mang theo chút châm chọc. Dù vậy, cô cũng lười so đo những chuyện này nữa. Ăn xong, đối diện với bố mẹ Tần đang muốn lên lớp dạy dỗ cô, cô không để họ có cơ hội nói chuyện mà trực tiếp lên tầng hai, vào căn phòng trước đây từng ngủ.