Loại người như vậy mà còn lăn lộn trong giới giải trí kiếm tiền, cư dân mạng sao có thể để yên được?
Dù có muộn nhưng anti-fan không bao giờ vắng mặt!
Vốn dĩ đây là phòng livestream của một nam nghệ sĩ dưới trướng Hồ Lan, nhưng lúc này, những bình luận cổ vũ cho nam nghệ sĩ kia gần như đã bị sóng bình luận công kích Sở Tích nhấn chìm.
[ST có thể về quê trồng rau không vậy? Giới giải trí bây giờ không cần tiêu chuẩn nữa à? Cạn lời.]
[Diễn xuất không có, ca hát cũng không, đầu óc thì càng không.]
[Bảo sao bây giờ chỉ có thể lăn lộn trong mấy chương trình tạp kỹ.]
Hồ Lan khẽ cười trong lòng: Cứ mắng đi, càng nhiều càng tốt!
[Hôm trước xem cái show cô ta tham gia, cái thái độ chảnh như tổng tài vậy!]
[Rõ ràng flop nhất mà cứ làm như mình hot lắm ấy, bảo sao không nhận được phim.]
[Danh tiếng không có, mà cái thái độ thì không ai bằng. Bó tay!]
[Quan trọng nhất là kỹ năng cũng không có, đầu óc thì như vậy, về học lại đi cho rồi!]
[Ủng hộ ST rời khỏi giới giải trí, like phát nào!]
Đúng, chính là như vậy! Càng làm Sở Tích bị chửi thối mặt càng tốt!
Hừ, Sở Tích, đừng tưởng rời khỏi tôi rồi có thể tung cánh bay xa!
Còn định tạo hình tượng giả để hút fan à?
Chỉ cần tôi mở một buổi livestream cũng có thể vạch trần bộ mặt thật của cô rồi!
Nhìn thấy cảm xúc của cư dân mạng đã bị mình dẫn dắt thành công, khóe môi Hồ Lan hiện lên nụ cười đắc ý.
Tại phòng livestream của “Nhà Hàng Của Chúng Ta”
Sở Tích khẽ mỉm cười, không cần tua lại, "Tiểu Thiên, lấy điện thoại ra ghi chép đi."
Lạc Dương Thiên tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo, lấy điện thoại ra.
Cậu ta chớp chớp mắt: "Ghi gì cơ?"
Sở Tích: "Ghi thực đơn của từng bàn hôm nay."
Tiêu Hàn trừng mắt nhìn sang, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu: "Ê này Sở Tích, đừng nói là cô nhớ hết món ăn mà mỗi bàn đã gọi đấy nhé?"
Giọng nói của Sở Tích vẫn điềm tĩnh, "Nhớ."
“Phụt!” Tiêu Hàn phì cười, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cô đang đùa chắc?"
Lý Hi Linh cũng chen vào: "Sở Tích, đừng nói lung tung chứ, nói bậy không khớp với hóa đơn thì sao?"
Chỉ có Nhậm Chi lên tiếng hỏi: "Cô thực sự nhớ sao?"
Ánh mắt Sở Tích lướt nhẹ qua Nhậm Chi, giọng nói không mang theo bất kỳ gợn sóng nào: "Có gì khó sao?"
Giọng điệu này không giống như đang phản bác, mà giống như một câu trần thuật, thậm chí còn mang theo chút giễu cợt.
Tiêu Hàn nhếch môi: "Sở Tích, đừng đùa nữa, đã qua một ngày rồi, cô bảo cô nhớ toàn bộ thực đơn của 43 bàn khách? Đừng có mơ!"
Không thể nào! Dù cho Sở Tích vừa xem lại video quay chậm cũng không thể nhớ hết!
Huống hồ bọn họ còn chưa hề xem lại video, hơn nữa, thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
"Tôi còn chẳng nhớ nổi bàn đầu tiên gọi món gì nữa đây này!" Tiêu Hàn tự lấy mình làm ví dụ, giọng điệu hệt như trí nhớ của anh ta vốn dĩ rất tốt vậy.
Sở Tích bỗng nhớ đến một câu: "Hè chưa qua, đông chưa đến, đừng nói chuyện băng tuyết với loài ve sầu."
Với chỉ số IQ vỏn vẹn 102 còn dám tự tin cho rằng mình đúng, cô chẳng muốn phí lời với Tiêu Hàn nữa, thật sự lãng phí thời gian.
Cô nhìn sang Lạc Dương Thiên, thấy em trai đã chuẩn bị điện thoại sẵn sàng, bèn bắt đầu đọc lại từng món trong thực đơn của 43 bàn khách hôm nay.
Đôi khi cô khẽ nhắm mắt, tìm kiếm từng hình ảnh trong “cung điện ký ức” của mình, nơi đã khắc sâu hình ảnh thực đơn treo trên bức tường bếp.
Ban ngày, mỗi tờ thực đơn Sở Tích đều đã nhìn qua.
Không gian bếp chính là “cung điện ký ức” của cô.
Chỉ cần xác định tọa độ duy nhất dựa trên không gian, thời gian, nhân vật và cảnh vật, cô có thể nhanh chóng tìm lại vị trí của từng thực đơn trong ký ức, tái hiện khung cảnh lúc đó.
Nói cách khác, chính là nhìn thấy lại những tờ thực đơn từng xuất hiện trước mắt cô.
Giọng nói của Sở Tích lưu loát, không chút ngập ngừng:
"Bàn số 12, gan xào cay, dạ dày giòn xào cay, ba loại đồ ăn vặt, rau muống xào, sáu chai bia. Bàn này còn có gọi thêm món giữa chừng. Bàn số 13…"
Đạo diễn nhìn thấy tình huống này, lập tức ra hiệu cho toàn bộ ê-kíp giữ im lặng, tránh làm ảnh hưởng đến chất lượng âm thanh của Sở Tích.
Ông ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cô, giống như vừa nghe được một bí mật động trời, đến mức không thể rời mắt!
Thậm chí, ánh mắt nhìn Sở Tích còn mang theo một loại cảm xúc khó tả, giống như một kẻ đam mê leo núi lần đầu tiên chứng kiến một ngọn núi hùng vĩ sừng sững trước mặt!
Bởi vì ngay từ khi Sở Tích đọc tên món ăn đầu tiên, đạo diễn đã đeo tai nghe, lén tua lại đoạn Nhậm Chi gọi món trong camera giám sát.
So sánh giữa hiện tại và quá khứ, từng món ăn đều chính xác không sai một chút nào, thậm chí còn đúng cả thứ tự!
Đến bàn số 12, không ngờ ngay cả chi tiết gọi thêm món giữa chừng, Sở Tích cũng nhớ rõ ràng như vậy!
Lúc này, Sở Tích nhẹ nhàng nhắm mắt, đang tìm kiếm hình ảnh trong ký ức của mình.
Tất cả các thực đơn đều hiện rõ mồn một trước mắt cô, không thể sai lệch dù chỉ một chi tiết nhỏ.
Đạo diễn nắm chặt ống quần, kích động đến mức tay run rẩy. Ông ta rốt cuộc đã mời được loại quái vật gì đến chương trình vậy?
Chẳng lẽ Sở Tích mắc chứng siêu trí nhớ?!
Một nghệ sĩ có năng lực đặc biệt như thế này, tại sao trước đây ông ta lại không biết gì cả?!
Nếu sớm biết, ông ta đã mời cô tham gia chương trình từ lâu rồi!
Lúc này, trợ lý bên cạnh khẽ nhắc nhở: "Đạo diễn, sắp hết giờ livestream rồi."
Ông ta mới giật mình hoàn hồn, nhíu mày một chút, sau đó lập tức ra lệnh qua tai nghe nội bộ:
"Hôm nay livestream gia hạn, không có thông báo của tôi thì không được dừng! Tất cả các bộ phận tiếp tục làm việc!"
Thông báo livestream gia hạn lập tức xuất hiện trên màn hình, hiển thị bằng dòng chữ đỏ nổi bật do quản trị viên chương trình gắn lên.