Lúc này, trong nhà hàng Dư Vị, bố mẹ của Thẩm Độ và bố mẹ của Lộc Ngôn vì hai đứa con mà tụ họp cùng nhau. Cả hai cặp phụ huynh đều là những người có tư tưởng cởi mở.
Đối mặt với chuyện con trai mình đang hẹn hò với một cậu bạn trai, họ đều tỏ ra vô cùng bình thản.
Nhưng điều họ không thể ngờ tới là Thẩm Độ và Lộc Ngôn không chỉ yêu nhau, mà còn đã kết hôn rồi.
“Bố mẹ, bọn con kết hôn rồi.”
Sau khi Thẩm Độ và Lộc Ngôn nói ra câu này, hai cặp phụ huynh vốn có thái độ ôn hòa đều lập tức im lặng.
Bố mẹ Thẩm Độ: “!!!???”
Bố mẹ Lộc Ngôn: “!!!!!!”
Bố mẹ Thẩm Độ trải qua hàng loạt cảm xúc như kinh ngạc, khó tin, mừng rỡ, rồi bình tĩnh trở lại, cuối cùng khôi phục vẻ thanh lịch và tao nhã vốn có.
“Ồ, kết hôn rồi cũng là chuyện tốt.”
“Nếu đã vậy thì phải chuẩn bị đám cưới cho chu đáo, không thể để Lộc Ngôn chịu thiệt thòi được.”
Trước đây, khi Thẩm Độ nằm viện, họ đã gặp Lộc Ngôn – vị bác sĩ chủ trị của con trai mình, ấn tượng lúc đó cũng rất tốt. Khi ấy không phản đối hai người qua lại, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không phản đối.
Thẩm Độ vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên rồi, đám cưới của con và A Ngôn nhất định không thể sơ sài, con muốn cho cả thế giới biết rằng bọn con đang ở bên nhau.”
Trên gương mặt anh là nụ cười hạnh phúc, cả người tràn ngập hương vị ngọt ngào của tình yêu.
Bên phía bố mẹ Lộc Ngôn thì hoàn toàn là sự ngỡ ngàng. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn của con trai, e rằng họ vẫn chưa thể tin nổi.
“Con trai, chúc mừng con thoát kiếp độc thân.”
Bố mẹ Lộc Ngôn vốn cho rằng con trai mình sẽ cô đơn cả đời, bởi trong mắt cậu không hề có tình yêu, chỉ có học tập và sự nghiệp.
Kết quả, con trai họ kết hôn rồi!
Trực tiếp bỏ qua giai đoạn yêu đương, một mạch đi thẳng đến hôn nhân.
Đúng là không ra tay thì thôi, đã ra tay thì khiến ai nấy đều kinh ngạc!
Lộc Ngôn mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn bố mẹ. Con và Thẩm Độ định tổ chức đám cưới sớm nhất có thể, bố mẹ có muốn giúp bọn con chọn một ngày đẹp không?”
“Đương nhiên rồi. Con trai bố kết hôn, nhất định phải chọn một ngày thật tốt!” Đôi mắt sắc sảo của bố Lộc ánh lên vẻ dịu dàng, sống mũi cao thẳng mang theo nét nghiêm nghị, trên đó là một cặp kính gọng vàng.
So với mẹ Lộc dịu dàng nền nã, ngoại hình của Lộc Ngôn có nhiều nét giống bố, toát lên vẻ thanh nhã và nho nhã.
Bố Lộc vừa nhìn Lộc Ngôn và Thẩm Độ, vừa thầm nghĩ trong lòng: Phải nói thật là tôi cứ tưởng con trai mình ế chắc rồi, không ngờ cuối cùng nó cũng có người yêu, có một anh bạn trai cũng còn hơn là không có ai.
Mẹ Lộc: Nói ra chắc mọi người không tin, nhưng con trai tôi – một kẻ cuồng công việc – đã kết hôn rồi!
Hai vị bác sĩ nhanh chóng chấp nhận cuộc hôn nhân này, rồi vui vẻ trò chuyện với bố mẹ Thẩm Độ.
“Thông gia, tôi thấy tháng sau cũng khá ổn, hay là chúng ta chọn ngày tổ chức đi?”
“Tháng sau? Có hơi gấp không? Đám cưới cần nhiều thời gian để chuẩn bị mà.”
“Cũng đúng, thế tháng Mười Một thì sao?”
Phụ huynh hai nhà bắt đầu thảo luận về chuyện đại sự của con cái, còn hai cậu con trai thì vui vẻ trò chuyện, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
“A Ngôn, thử món tôm này đi.”
Lộc Ngôn nhẹ nhàng cắn con tôm đã được Thẩm Độ bóc sẵn, chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.
“A Ngôn, bọn mình đã kết hôn rồi, em có muốn dọn sang ở với anh không?” Thẩm Độ thử thăm dò, rõ ràng là đang muốn dụ Lộc Ngôn về nhà mình, suy nghĩ nhỏ nhen này chẳng buồn che giấu chút nào.
“Được.” Lộc Ngôn nhìn Thẩm Độ, chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp mà dễ nghe.
Thẩm Độ cong môi cười: “Ngày mai nhé? Anh giúp em chuyển đồ qua.”
Lộc Ngôn vừa ăn tôm vừa đáp: “Được thôi, miễn là anh không thấy phiền.”
Thẩm Độ lập tức lắc đầu thật nhanh: “Không phiền, giúp vợ dọn nhà sao có thể phiền được chứ.”
Anh mong chờ điều này đã lâu lắm rồi, mong được sống chung với vợ, mong được ở bên vợ mỗi ngày…
***