Trong tuyến chính của cốt truyện, Thẩm Độ vốn chỉ là một nhân vật qua đường bị lướt qua trong một câu, thế nào mà đột nhiên lại đối đầu với nam chính và tập đoàn Lam Phàm chứ?
Thẩm Độ nheo mắt: “Tôi đơn giản là thấy cậu ta không vừa mắt.”
“Từ trước khi chúng ta quen biết, tôi đã được chứng kiến cái tính không biết tự lượng sức của cậu ta.”
Anh kể lại những gì mình từng trải qua cho Lộc Ngôn nghe, giọng điệu đầy bực bội.
“Hồi đó, tôi đến gặp cậu ta để ký hợp đồng, vậy mà cậu ta lại ngang nhiên tán gái ngay tại chỗ, còn để mặc cái cô ngu ngốc đó phá hỏng hợp tác giữa hai bên. Cuối cùng lại còn tuyên bố rằng tập đoàn Lam Phàm từ nay sẽ không hợp tác với Thẩm thị nữa!”
“Buồn cười nhất là Phó Dạ còn tưởng tôi thích cái người đàn bà chỉ biết phá hoại đó, hết lần này đến lần khác lên tiếng bôi nhọ danh tiếng của tôi.”
Mấy trò này đúng là khiến anh cạn lời!
Sau này, khi biết Phó Dạ cứ cách dăm bữa nửa tháng lại lôi Lộc Ngôn ra làm phiền chỉ vì chuyện của Ôn Noãn, thì sự giận dữ của anh cũng hoàn toàn bùng nổ.
Anh tức tối nói: “Tôi vốn cũng không muốn tính toán làm gì, nhưng cậu ta quá đáng, không biết giữ chừng mực! Phải có người dạy cho cậu ta một bài học.”
Lộc Ngôn đưa anh một cốc nước: “Uống miếng nước đi, đừng chấp nhặt loại người đó.”
Thẩm Độ nhận lấy cốc nước, hừ lạnh: “Cậu ta thật ghê tởm.”
Anh đã điều tra về mối quan hệ giữa Lộc Ngôn và Phó Dạ, phát hiện ra Phó Dạ chỉ xem Lộc Ngôn như một bác sĩ miễn phí, mà còn là loại bác sĩ vạn năng luôn sẵn sàng có mặt khi cần!
Đáng giận! Quá đáng giận!
Lộc Ngôn cũng nhớ lại những năm tháng bị Phó Dạ sai bảo mà chẳng được đồng nào, lông mày nhíu chặt. Cái tên nam chính này đúng là vừa kỳ quặc vừa keo kiệt.
Cậu xuyên vào thế giới này năm hai mươi hai tuổi, vừa học thạc sĩ, tiến sĩ, vừa đi làm, vừa tận tụy làm bác sĩ riêng miễn phí cho nam chính.
Tròn sáu năm!
Cậu đã chịu đựng sự quấy rầy của nam chính suốt sáu năm trời. Tinh thần bị tra tấn đến mức dù ở những thế giới không có CP, cận kề cái chết, cậu cũng chưa từng cảm thấy đau khổ đến vậy.
Thế nên mới mặc kệ mà vứt bỏ hết mọi thứ!
Chứ nếu đổi lại là người bình thường, ai mà chịu nổi sự ấm ức khủng khϊếp thế này chứ?
Cậu xem nam chính là tri kỷ, còn nam chính thì coi cậu là một cái máy chữa bệnh miễn phí.
Đây là kiểu lừa đảo gì vậy?!
Lộc Ngôn hoàn toàn mất hết khẩu vị, đặt đũa xuống: “Phó Dạ đúng là quá ghê tởm.”
Sáu năm trời!
Nuôi một con chó còn có tình cảm, vậy mà Phó Dạ lại chẳng khác nào một con sói mắt trắng không thể nuôi dạy nổi!
Nếu không phải vì tập đoàn Lam Phàm đang đối mặt với kẻ thù bên ngoài, e rằng bây giờ đã tìm cách đối phó với cậu rồi.
"Trời lạnh rồi, để nhà họ Lộc phá sản đi"—đây đúng là chuyện mà Phó Dạ có thể làm ra.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Độ: "Anh cứ mạnh dạn mà làm, cần gì cứ nói, tôi giúp được chắc chắn sẽ giúp."
Thẩm Độ nhếch môi cười: "Được thôi."
Hai người ngồi trong phòng bao chờ một lúc, đợi đến khi bên dưới không còn động tĩnh gì nữa mới rời đi.
***
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã một tuần sau.
Trong tuần này xảy ra không ít chuyện, tiểu thư nhà họ Từ đã hủy hôn với Phó Dạ, thậm chí còn rút luôn sự ủng hộ của gia tộc, khiến tập đoàn Lam Phàm một lần nữa rơi vào nguy cơ.
Nhưng Phó Dạ vẫn kiên quyết không từ bỏ nữ chính tiểu bạch hoa kia, mặc kệ bố mẹ khuyên nhủ thế nào cũng không nghe, cứ như thể bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Rõ ràng tập đoàn Lam Phàm đã rơi vào khủng hoảng, nhưng vẫn cứ hiên ngang đứng vững, dù chỉ còn là một cái vỏ rỗng cũng chưa hề phá sản hay sụp đổ.
Điều này khiến Thẩm Độ nhất thời hoài nghi cuộc đời.
Là người trong cuộc, anh rất rõ tập đoàn Lam Phàm thực ra đã trống rỗng, thế mà anh lại không thể nào xóa sổ được cái tập đoàn vô dụng này.