Tầm mắt Giang Thời Tự lãnh đạm nhìn cậu ta, không nói lời nào.
Diệp Cận cũng không chút yếu thế mà trừng lại, kiêu ngạo nói, “Nhìn cái gì mà nhìn! Không biết ngồi xổm xuống đất thu dọn ly sao!”
Bình thường Kỳ Nhiễm thích làm nhục Giang Thời Tự, hôm nay cậu ta cũng cho Giang Thời Tự một sắc mặt, liệu Kỳ Nhiễm có xem trọng cậu ta hơn một chút không?
Mọi người thấy có người dẫn đầu, cũng ồn ào theo, bắt đầu trào phúng Giang Thời Tự.
Sắc mặt Giang Thời Tự âm trầm đáng sợ, sóng ngầm trong mắt đang dâng trào.
Kỳ Nhiễm ngửi thấy một tia nguy hiểm, cô cảm thấy giây tiếp theo Giang Thời Tự sẽ xông lên xé nát tên đàn ông này.
[Nhắc nhở: Giá trị hóa hắc của nhân vật phản diện tăng lên 2 điểm.]
Kỳ Nhiễm: “……”
Xin hỏi luôn đấy?
Kỳ Nhiễm không thể ngồi chờ chết, cô lạnh mặt ném điện thoại di động trong tay ra ngoài, giọng nói hàm chứa sự tức giận.
“Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân.”
Nói xong, chậm rãi giơ tay chỉ vào Diệp Cận, trong lời nói mang theo cảm giác áp bách của tài phiệt, “Cậu, thu dọn.”
Mọi người lập tức im lặng, ai cũng biết Giang Thời Tự là con trai của bảo mẫu nhà Kỳ Nhiễm, đại tiểu thư cũng đã lên tiếng rồi, ai dám gây chuyện?
Sắc mặt Diệp Cận không tính là rất tốt, nhưng cậu ta vẫn phải ngoan ngoãn đứng dậy, lấy dụng cụ quét dọn dọn dẹp.
Giang Thời Tự nhìn Kỳ Nhiễm, trong lòng cảm thấy bất ngờ.
Cô như vầy là… đang lên tiếng giúp hắn sao?
Mà Cố Bùi Tư lạnh lùng nhìn tất cả, gây sự trên sân nhà của anh ta, Diệp Cận này chính là người đầu tiên, vốn định đứng dậy, ai ngờ Kỳ Nhiễm đã lên tiếng trước.
Anh ta nhớ rõ trước kia Kỳ Nhiễm cũng không như vậy, ở trong lòng anh ta, Kỳ Nhiễm là một đại tiểu thư bị chiều hư, buông thả vô lễ.
Diệp Cận cầm lấy di động vỡ vụn trên mặt đất, cẩn thận đưa cho Kỳ Nhiễm.
Thấy Kỳ Nhiễm không có phản ứng gì, Giang Thời Tự lại ma xui quỷ khiến nhận lấy thay cho cô.
Diệp Cận sắp tức điên lên rồi, cậu ta kiềm chế sự tức giận trong lòng, suýt chút nữa đã văng ra câu chửi tục.
Kỳ Nhiễm không coi ai ra gì mà nghịch tóc, ngữ khí không sao cả mà nói: “Bổn tiểu thư không thiếu chiếc này, vứt đi.”
Giang Thời Tự lại một lần nữa ném điện thoại xuống đất.
Diệp Cận vừa mới dọn dẹp sạch sẽ: “……”
Nhìn khuôn mặt của Diệp Cận vặn vẹo, tâm tình Giang Thời Tự nhất thời thoải mái.
[Nhắc nhở: Giá trị hóa hắc của nhân vật phản diện giảm xuống 5 điểm, giá trị hóa hắc hiện tại là 86.]
Kỳ Nhiễm nhíu mày, cũng không uổng công cô đã nhọc lòng.
Chẳng biết tại sao, Cố Bùi Tư nhìn hai người này một xướng một hòa, trong lòng lại có chút khó chịu.
Dần dần, anh ta đè cảm giác khó chịu xuống.
Ăn uống qua đi, buổi tụ họp cũng đến gần kết thúc, bởi vì giá trị hóa hắc của nhân vật phản diện đã giảm xuống, Kỳ Nhiễm vui sướиɠ, uống có hơi nhiều.
Trên khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết của cô đỏ ửng, giống như hồ ly tinh quyến rũ mà không tự biết, cực kỳ dụ dỗ người khác.
Giang Thời Tự vốn định hỏi thăm cô một câu, vừa định mở miệng, lại bị Cố Bùi Tư giành trước.
Cố Bùi Tư đi tới trước mặt Kỳ Nhiễm dừng lại, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, “Đứng lên, tôi đưa em về nhà.”
Giọng điệu giống như ra lệnh, Kỳ Nhiễm không thích.
Cô mơ mơ màng màng lắc đầu, từ chối, “Không muốn, không muốn, không muốn...”
Cô ghét Cố Bùi Tư, không muốn đi chung với người đáng ghét.
Thái độ của Cố Bùi Tư cứng rắn, “Một cô gái như em lại say thành như vậy, tôi là giáo viên riêng của em, có nghĩa vụ đưa em về nhà.” Anh ta cố ý nhấn mạnh ba chữ “giáo viên riêng” này.
Những người khác không nghe thấy, nhưng Giang Thời Tự lại nghe thấy, hắn cụp mắt xuống.
Kỳ Nhiễm không muốn nghe lời, cô đứng dậy, từ trong ghế lô chạy ra ngoài, mới vừa chạy ra ngoài không bao xa đã đυ.ng phải thứ gì đó.
Cô đau đến che mặt lại, tủi thân ngồi xổm xuống, đáng thương mà ôm lấy chính mình, thì thào tự nói, “Dám đυ.ng vào bổn Thượng thần... Đúng là chán sống rồi...”
Thẩm Mặc Sâm vẫn chưa nghe rõ cô đang nói cái gì, thấy người tới là Kỳ Nhiễm, cảm giác chán ghét lại dâng lên.
“Đêm hôm mà lại đến những nơi không đứng đắn này, Kỳ Nhiễm, cậu có biết xấu hổ không thế?”
Kỳ Nhiễm vốn đã tủi thân, anh vừa nói như vậy, càng tủi thân hơn, giọng nói cũng có hơi nghẹn ngào, “Người xấu!”