Giờ Tiểu Hồ Ly cũng chẳng còn thiện cảm với nam chính Trịnh Văn An nữa, trong lòng chỉ mong tìm được nữ chính thật nhanh.
Sở Giang Nguyệt hơi bất ngờ. Hôm đó cô đã đạp Lưu Y Y mấy cú, theo lý mà nói, Lưu Y Y hẳn là rất ghét cô. Vậy mà bây giờ lại tìm đến khách sạn? Không sợ mất mặt sao?
“Văn An ca ca, chính là chỗ này!”
Còn chưa bước vào cửa, Sở Giang Nguyệt đã nghe thấy giọng nói của Lưu Y Y.
Khi tiếng nói vừa dứt, quả nhiên, Trịnh Văn An và Lưu Y Y bước vào khách sạn.
Sở Giang Nguyệt vẫn ngồi trong quầy lễ tân, hoàn toàn không có ý định đứng lên đón tiếp.
Cô nhìn người mà đối xử, với những kẻ mình không thích, cô chẳng thể giả vờ cung cấp dịch vụ tốt được.
“Này! Không thấy bọn tôi vào sao? Đã mở khách sạn thì thái độ phục vụ gì mà tệ vậy?”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Y Y đã không thích Sở Giang Nguyệt, bởi vì cô ta ghét cái gương mặt xinh đẹp hơn mình kia.
“Khu vực gần Thịnh Thế Hoa Đô này, chỉ có mỗi khách sạn tôi không bị ảnh hưởng bởi thời tiết nóng nực. Nếu thấy tôi phục vụ không tốt, cô có thể không vào.”
Cô vẫn chưa quên, lần đầu tiên gặp mặt, Lưu Y Y đã định đẩy cô ra khỏi cửa khách sạn.
Nếu không phải Tiểu Hồ Ly bảo cô giữ người lại, thì hôm đó Lưu Y Y đã chẳng còn mạng để đứng đây nói chuyện.
“Giang Nguyệt tiểu thư…”
“Gọi tôi là Sở lão bản!”
Nghe thấy cái tên của mình phát ra từ miệng Trịnh Văn An, Sở Giang Nguyệt lập tức nổi da gà, cảm giác khó chịu đến mức da thịt tê rần.
Trịnh Văn An không ngờ chiêu trò làm thân của mình lại bị cô cắt ngang một cách phũ phàng như vậy.
Nhưng anh ta là kiểu người biết nhẫn nhịn, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
“Trước đó tôi nghe nói khách sạn còn phòng trống. Phiền cô chuẩn bị cho chúng tôi hai phòng.”
Nghe anh ta nói vậy, Sở Giang Nguyệt nhướng mày.
Không ngờ nam chính cũng muốn vào khách sạn?
Lẽ nào chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của cốt truyện?
Cô vừa nghĩ vừa hỏi Tiểu Hồ Ly trong đầu.
“Chắc là... không ảnh hưởng đâu? Hiện tại nam chính vẫn đang ở Thịnh Thế Hoa Đô cùng với Lưu Y Y. Theo kịch bản, nửa tháng sau bọn họ sẽ cùng nhân viên cứu hộ rời khỏi nơi này.”
Dù gì vẫn ở trong phạm vi Thịnh Thế Hoa Đô, chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Dù sao họ cũng đã đến, cô không có lý do để đuổi khách đi.
“Vẫn còn phòng, nhưng phòng đơn hết rồi. Chỉ còn phòng đôi và phòng ba người thôi. Hai vị... thuê phòng đôi nhé?”
Nét mặt Sở Giang Nguyệt nở nụ cười, ánh mắt mang theo ý cười trêu chọc nhìn bọn họ.
Quả nhiên, vừa nghe chỉ còn phòng đôi và phòng ba, sắc mặt hai người họ thay đổi rõ rệt.
“Lấy hai phòng đôi đi, nam nữ độc thân ở chung không tiện.”
Trịnh Văn An chỉ định của mình là nữ chính, danh tiếng của anh ta quan trọng hơn tất cả.
Anh ta nhanh chóng lên tiếng trước khi Lưu Y Y kịp mở miệng, sợ rằng cô ta sẽ đề nghị thuê chung một phòng, đến lúc đó anh ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
“Văn An ca ca, đừng bỏ rơi em! Ở một mình em sẽ rất sợ!”
Lưu Y Y rõ ràng không ngờ rằng, ngay cả khi tốn thêm tiền, Trịnh Văn An cũng không muốn ở chung phòng với cô ta.
“Y Y, em đã lớn rồi, như vậy không hợp đâu. Em phải nghĩ đến danh tiếng của mình nữa.”
Trịnh Văn An kiên nhẫn khuyên nhủ.
Lưu Y Y rất không cam lòng, nhưng Trịnh Văn An kiên quyết như vậy, cô ta cũng không thể làm gì khác.
Bực bội, cô ta tháo chiếc vòng ngọc trên tay, không thèm nhìn số tiền mà thiết bị đổi vật phẩm thông báo, trực tiếp nhấn xác nhận đổi.
“Em đổi xong rồi! Mau đặt phòng cho em, 5 ngày!”
Vừa dứt lời, Trịnh Văn An cũng nhanh chóng lấy mặt dây chuyền Quan Âm bằng ngọc và một chiếc ghim cài bạc bỏ vào khay đổi vật phẩm để quy đổi thành đồng tiền.
“Sở lão bản, tôi cũng đổi xong rồi. Làm phiền giúp tôi đặt thêm một phòng.”