Chương 18: Bí Mật Trong Rừng Sâu
Buổi sáng hôm sau, tiếng vó ngựa rền vang khắp Đông Lư. Đoàn quân biên giới Tây Nam đang trở về.
Vũ Thương Hàn cưỡi ngựa dẫn đầu, bộ áo giáp bạc lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mặt trời, ánh mắt sắc bén như chim ưng quan sát mọi thứ xung quanh.
Phía sau anh là hàng trăm kỵ binh tinh nhuệ, áo giáp bạch ngân lấp lánh dưới ánh bình minh, khí thế uy nghiêm và áp đảo.
Đoàn quân tiến vào thị trấn, từng bước tạo ra một luồng áp lực vô hình đối với người dân nơi đây.
Trong biệt thự của An Nhiên phu nhân, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Một nữ hầu đưa tay che miệng, giọng run run:
“Vũ đại thiếu gia quả nhiên không hổ danh chiến thần của biên giới.”
An Nhiên phu nhân bật cười nhẹ, ánh mắt nhìn theo đoàn quân không giấu được vẻ tán thưởng.
“Quả thực rất uy phong.”
Khải An hùa theo, nhưng trong lòng thầm tặc lưỡi.
Anh trai cậu đúng là đi đến đâu cũng khiến người ta trầm trồ.
Bỗng nhiên, An Nhiên phu nhân bất chợt lên tiếng:
“Con trai ta là một Omega, nó có vẻ khá thích Vũ đại thiếu gia nhà bá tước.”
Khải An ngạc nhiên, ánh mắt lóe lên một tia tò mò.
“Con trai của phu nhân?”
Từ khi đến biệt thự này, cậu chưa từng thấy bóng dáng một đứa trẻ nào.
Nếu phu nhân có một người con trai, tại sao cậu chưa từng thấy mặt?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của cậu, An Nhiên phu nhân không giấu giếm, cười nhẹ nói:
“Thằng bé cũng ở đây thôi, nhưng nó mải chơi quá nên ngươi chưa có cơ hội gặp.”
Khải An khẽ nheo mắt.
Một Omega thích Vũ Thương Hàn?
Tuy nhiên, giờ không phải lúc để quan tâm đến chuyện này.
Hôm nay, cậu có một nhiệm vụ quan trọng hơn là tìm kiếm Thánh Khí.
Khu rừng nằm ở chân dãy núi phía sau Đông Lư, nơi ít ai lui tới vì tin đồn có quái vật sinh sống.
Trong ký ức khi còn là người chơi, Khải An biết rõnđây là một tuyến nhiệm vụ phụ ẩn.
Nếu không làm nhiệm vụ đúng trình tự, người chơi có thể bỏ lỡ cơ hội mãi mãi.
Cậu dẫn theo hai hiệp sĩ thân cận, những người được Vũ Thương Hàn đích thân lựa chọn.
Phan Thiết Bình và Lại Chính Công.
Họ không chỉ là hiệp sĩ mà còn là những chiến binh bậc thầy.
Khi nghe cậu ra lệnh, họ không hề do dự mà tuân theo, không đặt câu hỏi, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ.
Trước khi vào rừng, Khải An dừng lại, nhìn thẳng vào họ, giọng trầm xuống:
“Những gì chúng ta sắp trải qua hôm nay… phải được chôn vùi mãi mãi.”
Hai hiệp sĩ nghiêm túc quỳ một gối, đặt tay lên ngực trái, đồng thanh đáp:
“Tuân lệnh, nhị thiếu gia.”
Khải An hơi nhíu mày.
Họ thực sự trung thành tuyệt đối đến vậy sao?
"Mà hai người đánh được quái vật cấp cao không? Chẳng hạn như Orc hay chúa tể Goblin?"
Khải An hỏi với vẻ hoài nghi.
Nghe thiếu chủ hỏi, hai người liền bật cười. Phan Thiết Bình tiếp lời với giọng điệu tự tin:
"Thiếu gia, chúng tôi là hiệp sĩ cấp Bạch Ngân đó!"
Cấp Bạch Ngân?
Theo hệ thống phân cấp sức mạnh hiệp sĩ gồm thứ tự từ thấp đến cao như sau: lam, lục, tím, bạc, vàng, bạch ngân, hoàng kim, bạch kim, đỏ và hắc sắc.
Khải An không khỏi kinh ngạc. Bấy lâu nay cậu mới biết hiệp sĩ của mình vip như vậy!
Cậu thầm cảm ơn anh trai vì đã cho cậu hai hiệp sĩ mạnh mẽ như vậy.
Càng đi sâu vào rừng, không khí càng trở nên nặng nề.
Ánh sáng mặt trời gần như không thể xuyên qua, khiến không gian mờ mịt và lạnh lẽo.
Khải An cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cậu cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh.
Càng yên tĩnh, càng đáng sợ.
Từ kinh nghiệm chơi game, Khải An biết rằng khi khu rừng quá im lặng, nghĩa là có kẻ săn mồi đang rình rập.
Soạt… soạt…
Từ trong bụi rậm, một đôi mắt đỏ rực chợt lóe lên.
Nó không đơn độc.
Nhiều đôi mắt khác xuất hiện trong bóng tối, lấp lánh như những viên hồng ngọc chết chóc.
Khải An cảm thấy tim đập mạnh hơn.
Là Orc cao cấp hay Goblin?
Cậu khẽ cất giọng hỏi.
Phan Thiết Bình đã rút kiếm, ánh mắt trầm xuống:
“Là Orc cao cấp.”
Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên.
Một con Orc cao cấp, to lớn gần hai mét rưỡi, bước ra khỏi bóng tối.
Cơ thể nó vạm vỡ như một con quái thú, lớp da xám xanh dày như thép, những vết sẹo chiến trận chằng chịt trên cánh tay cơ bắp.
Nó không xông vào ngay.
Thay vào đó, nó lặng lẽ quan sát, như thể đang đánh giá đối thủ.
Thông minh hơn những con Orc thông thường.
Khải An khẽ siết chặt chuôi dao găm.
Nhưng trước khi cậu kịp ra lệnh Orc đột ngột lao tới với tốc độ đáng sợ.
“Chết đi!”
Nó vung rìu xuống với lực khủng khϊếp.
Xoẹt!
Một thanh kiếm bạc vung lên, chặn đứng đòn tấn công.
Phan Thiết Bình không hề lùi lại một bước, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh.
Lại Chính Công đã vòng ra sau, vung đoản đao chém vào chân con Orc.
“Hự!”
Orc gầm lên, loạng choạng lùi lại vài bước, nhưng chưa kịp phản công, Phan Thiết Bình đã tung một cú chém ngang, cắt vào cổ họng nó.
Máu bắn tung tóe.
Orc cao cấp gục xuống trong tiếng thở hổn hển.
Trận chiến diễn ra chưa đầy một phút.
Khải An trợn mắt.
“Dễ như trở bàn tay” Lời nói của hai hiệp sĩ lúc trước hoàn toàn không phải khoác lác.
Quả là cấp Bạch Ngân. Xịn thật!
Sau khi xử lý xong quái vật, cả ba tiếp tục đi sâu vào rừng.
Theo ký ức đường đi của Khải An, họ bám sát vách đá để chui vào hang động phía sau thác nước. Họ tiếp tục len qua đám dây leo rậm rạp để tiến vào một khu đất trải đầy hoa.