Chương 14: Chuyến Hành Trình Đến Đông Lư
Khải An rời kinh thành vào một buổi sáng mờ sương, cùng một nhóm bốn hiệp sĩ hộ tống và cô hầu gái thân cận Hiếu Nhã Lan.
Hòn đảo Đông Lư nằm ở phía Nam, cách Luân Thành hơn bảy ngày di chuyển. Vì biển động mạnh vào thời điểm này trong năm, họ không thể đi đường thủy mà phải vượt qua một chặng đường dài trên lưng ngựa, băng qua những vùng quê hẻo lánh và thị trấn nhỏ dọc theo bờ biển.
Đông Lư vốn là một nơi xa xôi và ít được nhắc đến trong giới quý tộc, bởi vì hầu hết những người sống ở đây đều thuộc tầng lớp thấp hơn Nam tước, hoặc là quý tộc sa sút.
Có kẻ khinh thường Đông Lư, gọi đó là vùng đất của những quý tộc thấp hèn.
Nhưng với Khải An, nơi này lại có một giá trị đặc biệt.
Ở đây, cậu không bị bó buộc trong cái tên Băng Niệm.
Không ai biết cậu là ai, không ai nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét hay khinh ghét.
Cậu có thể tự do thoải mái hơn một chút, hành xử như chính con người mình.
Và quan trọng nhất là nơi này ẩn giấu một bí mật mà rất ít người biết.
Sau bảy ngày dài di chuyển, đoàn của Khải An dừng chân tại một biệt thự gần vùng núi của Đông Lư.
Căn biệt thự này không lớn nhưng được xây dựng vô cùng tinh tế, mang phong cách kiến trúc cổ kính, với những khung cửa sổ rộng mở nhìn ra khu vườn đầy hoa dại.
Chủ nhân nơi này là một phu nhân Omega trung niên, An Nhiên phu nhân.
Bà không tiết lộ nhiều về bản thân, nhưng ngay từ ánh mắt đầu tiên.
Dù Đông Lư chỉ toàn những Nam tước trở xuống, An Nhiên phu nhân vẫn mang khí chất cao quý, sang trọng, một phong thái không thể nào có ở những quý tộc cấp thấp.
Nhưng bà không bao giờ nhắc đến tước vị của mình.
Khải An cũng không hỏi.
Bởi vì cậu hiểu rõ nếu một quý tộc không muốn tiết lộ họ tên đầy đủ, thì chắc chắn họ đang che giấu điều gì đó.
Cậu cũng vậy.
Vì vậy, khi được hỏi tên, cậu mỉm cười đáp:
“Đỗ Khải An.”
Một cái tên có vẻ hợp với ngôn ngữ của đất nước này, nhưng không liên quan gì đến Băng Niệm.
An Nhiên phu nhân không tỏ vẻ bất ngờ hay nghi ngờ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
“Tên hay lắm.”
Bà không hỏi thêm về thân thế của cậu, nhưng đồng ý cho cậu ở lại với giá thuê hợp lý.
Trước khi tiến vào núi để tìm Thánh Khí, Khải An dành một ngày để nghỉ ngơi và trò chuyện cùng An Nhiên phu nhân.
Cậu bảo mình là con trai của một Nam tước nhỏ, nói một cách khiêm tốn để phu nhân không thấy áp lực.
Ở Đông Lư, không ai biết cậu là Băng Niệm, nên cậu cũng không cần phải giữ vẻ kiêu căng của quý tộc thủ đô.
Cậu tỏ ra lễ độ nhưng không xa cách, thoải mái nhưng không thất lễ.
Tác phong ấy nhanh chóng khiến An Nhiên phu nhân có thiện cảm với cậu.
“Cậu là thật là một quý tộc dễ chịu.” Bà nói, đôi mắt mang theo chút tán thưởng.
Khải An chỉ cười nhẹ.
Không phải là do cậu dễ chịu, mà là cách giáo dục của người Việt Nam ảnh hưởng lên cậu quá sâu sắc.
Cậu thích sự hoà nhã, không thích kiểu cách quá mức của quý tộc.
Cậu tôn trọng người đối diện, không phân biệt giai cấp, không đánh giá họ chỉ bằng tước vị hay xuất thân.
Và có lẽ chính điều đó đã khiến An Nhiên phu nhân cảm thấy dễ chịu khi trò chuyện với cậu.
Trong lúc trò chuyện, Khải An vô tình để ý đến vết thương trên chân phu nhân.
“Phu nhân bị thương sao?” Cậu hỏi, ánh mắt hướng về vết đỏ mờ trên làn da trắng muốt.
“À, chỉ là bữa trước bị mảnh vỡ bắn vào thôi.” Phu nhân mỉm cười, giọng điệu không hề để tâm. “Không nặng lắm, nhưng ta sợ nó để lại sẹo.”
Khải An bật cười nhẹ, rồi chợt nhớ đến một phương pháp đơn giản nhưng rất hiệu quả ở quê nhà.
“Ở quê hương tôi, người ta dùng một loại thuốc mỡ từ nghệ vàng để trị sẹo.”
“Nghệ vàng?” An Nhiên phu nhân ngạc nhiên, ánh mắt hiện lên sự hoài nghi. “Loại dược liệu của phù thủy ư?”
Khải An chớp mắt.
Cậu không ngờ nghệ vàng ở thế giới này lại bị xem là một nguyên liệu nguy hiểm.
Trong thế giới này, nghệ vàng chỉ được phù thủy sử dụng, và người ta tin rằng nó có thể tạo ra những dung dịch kỳ lạ và ghê rợn.
Nhưng ở Việt Nam, nó chỉ đơn thuần là một nguyên liệu trị sẹo.
Cậu cười khẽ, chậm rãi nói:
“Bản chất của một vật không thay đổi, chỉ có cách con người sử dụng nó mới tạo ra sự khác biệt.”
“Nó có thể là một nguyên liệu của phù thủy, nhưng cũng có thể là một loại thuốc quý.”
An Nhiên phu nhân khẽ sững lại, rồi bật cười đầy ý vị.
“Cậu nói đúng.”
Trong đôi mắt bà, có một sự hài lòng và tán thưởng không hề che giấu.
Khi hoàng hôn buông xuống, Khải An chuẩn bị ra ngoài dạo chợ đêm.
An Nhiên phu nhân gợi ý:
“Nếu cậu muốn tận hưởng không khí Đông Lư, hãy đến khu vui chơi xem kịch. Ở đây, những vở kịch rất hay.”
Nghe vậy, Khải An hứng thú hẳn.
Ở thế giới trước, cậu đã từng rất thích những buổi biểu diễn nghệ thuật, nhưng từ khi xuyên vào đây, cậu chưa từng có cơ hội tận hưởng điều đó.
Vậy nên, lần này… có lẽ cậu nên tự thưởng cho mình một chút thư giãn.
Khải An mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu trước phu nhân.
“Cảm ơn phu nhân.”
Rồi cậu bước ra khỏi biệt thự, hòa mình vào không khí nhộn nhịp của chợ đêm Đông Lư.
Cậu biết rằng, chuyến đi này sẽ không chỉ đơn thuần là một buổi dạo chơi mà là một sự kiện quan trọng. Nhưng lúc này, Khải An muốn thư thả một tí.