Chương 13: Lựa Chọn Của Kẻ Biết Trước Cốt Truyện
Xem xét dữ liệu từ hệ thống, Khải An ngồi lặng trên ghế, ánh mắt không rời khỏi bảng trạng thái lơ lửng trước mặt.
Những thông tin vừa rồi… quá mức bất thường.
Dương Lữ Thần xuất hiện một cách kỳ lạ, hảo cảm với Lam Vi không cao như kịch bản gốc, còn Băng Niệm thì do Khải An thay thế.
Nếu đây chỉ là một trò chơi, thì những chuyện này không nên xảy ra.
Cậu hơi nheo mắt, hạ giọng hỏi:
“Hệ thống, thế giới này… rốt cuộc là thật hay ảo?”
Hệ thống im lặng một lúc, như thể đang suy xét cách trả lời.
Rồi một giọng nói cơ giới nhưng mang theo sự kính trọng vang lên:
[Ngài nghĩ thế giới này là gì, thưa ngài?]
Khải An khựng lại một chút trước cách xưng hô trang trọng này.
Hệ thống vẫn luôn duy trì thái độ lịch thiệp nhưng xa cách, nhưng lần này, nó dường như có chút chủ động hơn bình thường.
Cậu khẽ nhếch môi, tựa người vào thành ghế.
“Nếu nó là thật, thì tại sao ta có thể nhìn thấy bảng trạng thái? Nếu nó là ảo, thì tại sao ta có cảm giác chân thực đến vậy?”
Hệ thống không đáp ngay.
Một lúc sau, giọng nói ấy mới vang lên, nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối:
[Chẳng nhẽ nếu là ảo, ngài sẽ bỏ mặc thế giới này sao?]
Lần này, Khải An thực sự cứng người lại.
Câu hỏi này… như một cái bẫy.
Nếu cậu thừa nhận đây là một thế giới ảo, vậy tức là cậu không cần quan tâm đến bất kỳ ai ở đây dù họ đau khổ hay hạnh phúc, dù họ sống hay chết, cũng chỉ là dữ liệu trong một trò chơi.
Nhưng nếu cậu thừa nhận thế giới này là thật, nghĩa là cậu thực sự đã được tái sinh, với một cuộc sống mới.
Vậy thì cậu là ai?
Là Băng Niệm, một NPC trong cốt truyện gốc?
Hay là Khải An, kẻ đã từng chết ở thế giới trước, và bây giờ được trao một cơ hội mới?
Cậu siết nhẹ tay, cảm thấy có gì đó đè nặng trong l*иg ngực.
Hệ thống tiếp tục nói, giọng điệu vẫn duy trì sự kính cẩn:
[Dù là thật hay ảo, thì ngài cũng đã được trao một cơ hội lần nữa.]
[Trên đời này không có cơ hội nào hoàn hảo. Mọi thứ phụ thuộc vào cách ngài lựa chọn.]
Khải An không lên tiếng ngay.
Cậu đã từng chết, và cậu hiểu cái chết không có gì cao cả hay vĩ đại.
Nhưng nếu đây thực sự là một cơ hội sống lại, vậy… cậu sẽ tận dụng nó thế nào?
Hệ thống biết rõ điều gì đó mà nó không thể nói cho cậu.
Vậy nên, cậu chọn cách đặt câu hỏi khác.
Khải An nhìn vào bảng hệ thống, trầm giọng hỏi:
“Băng Niệm đã đi đâu?”
Hệ thống ngừng lại một chút, sau đó mới trả lời:
[Cậu ấy vẫn chưa rời khỏi thế giới này.]
Khải An nheo mắt.
Vẫn chưa rời khỏi?
Tức là Băng Niệm không chết.
Nhưng… nếu không chết, thì tại sao không ai nhắc đến cậu ta?
Cậu bắt đầu suy nghĩ theo một hướng khác.
“Vậy hệ thống có thể tìm được vị trí của cậu ta không?”
[Không xác định.]
“Lý do?”
[Hệ thống không có quyền truy cập dữ liệu về Băng Niệm nguyên chủ.]
“Tại sao?”
[… Đây là thông tin bảo mật.]
Khải An cười khẩy.
Giấu đầu lòi đuôi.
Nếu đây chỉ là một thế giới ảo, vậy tại sao hệ thống lại không thể xác định một NPC?
Và nếu hệ thống không có quyền truy cập, thì nghĩa là có một thế lực khác đang kiểm soát sự tồn tại của Băng Niệm.
Khải An khẽ siết tay lại, nhưng rất nhanh liền thả lỏng.
Cậu hỏi thêm một câu cuối cùng:
“Lam Vi có phải là người chơi không?”
Hệ thống đáp ngay:
[Không có dữ liệu về nhân vật này.]
[Vui lòng nâng cấp hệ thống hoặc phá vỡ điều kiện để biết thêm thông tin.]
Khải An chớp mắt, rồi nhướng mày.
Không có dữ liệu?
Lam Vi là nhân vật chính của game, đáng lẽ hệ thống phải có thông tin về cậu ta, nhưng bây giờ, không có bất cứ thứ gì?
Không lẽ…
Lam Vi cũng không phải nhân vật gốc của thế giới này?
Khải An không hỏi thêm, nhưng trong lòng đã dấy lên vô số nghi ngờ.
Nếu Lam Vi không phải nhân vật chính gốc, vậy ai mới là nhân vật thực sự?
Và nếu có người chơi thực sự nhập vai vào đây.
Khải An cầm bút lên, viết một bức thư gửi đến Hứa Hinh Trang.
Giọng điệu trong thư vừa có sự mềm mỏng, vừa mang chút cao ngạo, đúng với phong cách của Băng Niệm.
Cậu cảm ơn về bữa tiệc, thể hiện sự hài lòng, đồng thời khéo léo dò hỏi về sự xuất hiện của Dương Lữ Thần.
Cậu cần biết tại sao hắn lại đến bữa tiệc đó, và liệu hắn có dính líu đến những thay đổi của cốt truyện hay không.
Sau khi đóng dấu sáp, cậu đưa lá thư cho người hầu, rồi đứng dậy, bước đến cửa sổ.
Sáng hôm sau.
Tiếng gõ cửa vang lên, kéo Khải An ra khỏi dòng suy nghĩ.
Cô hầu gái Omega Hiếu Nhã Lan bước vào, giúp cậu chuẩn bị.
Hôm nay, cậu sẽ rời kinh thành, đến hòn đảo Đông Lư ở phía Nam.
Bề ngoài, đây chỉ là một chuyến du ngoạn.
Nhưng thực chất…
Cậu đang tìm kiếm Thánh Khí, một vũ khí ẩn sâu trong tuyến nhiệm vụ phụ mà không ai biết đến.
Trước đây cậu vì mấy tuyến phụ mà mất thời gian rất nhiều nên tiến độ game của cậu khá chậm. Tuy vậy, Khải An khó lòng bỏ qua mấy nhiệm vụ phụ dù nó trông khá chán. Khải An ghét việc bỏ sót. Bởi thế mà cậu lại may mắn phát hiện tuyến ẩn.
Khải An nhìn vào gương, khóe môi cong lên.
Nếu đây thực sự là một ván cờ…
Cậu sẽ không để bản thân chỉ là một quân cờ nhỏ bé.
Cậu sẽ làm người chơi thực sự.