Chương 9: Bữa Cơm Gia Đình
Tiếng chuông đồng vang vọng khắp dinh thự, báo hiệu gia chủ đã trở về.
Từ phòng khách rộng lớn, Khải An có thể nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên ngoài cổng, bánh xe lăn trên nền sỏi và tiếng giáp trụ va chạm khe khẽ của kỵ sĩ hộ tống.
Vũ Phong Hạo đã trở về.
Bên cạnh ông, chắc chắn còn có Vũ Tranh Dạ, người em trai Alpha của cậu.
Khải An điềm nhiên nhìn ra xa.
Đây sẽ là lần đầu tiên cậu gặp lại cha mình và em trai kể từ khi xuyên vào thế giới này.
Khải An đang băn khoăn và hồi hộp, cậu không biết phải đối mặt với họ như thế nào dù có ký ức của Băng Niệm.
Nhưng phải cố thôi.
Cánh cửa chính mở ra.
Một người đàn ông cao lớn, uy nghiêm bước vào, mái tóc đen dài được buộc gọn, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Vũ Phong Hạo.
Ông không mặc quân phục, nhưng khí chất Alpha mạnh mẽ tỏa ra, khiến những người hầu trong phòng tự động cúi đầu khi ông bước qua.
Sau lưng ông, một thiếu niên niên cao ráo, mạnh mẽ bước theo vào.
Vũ Tranh Dạ.
Người em trai Alpha song sinh của cậu, cậu ta vừa trở về từ học viện.
Hắn có đôi mắt màu vàng sắc lạnh, mái tóc bạch kim vàng nhạt hơi rối nhưng lại càng làm nổi bật sự kiêu hãnh của một Alpha trẻ tuổi đầy tham vọng.
Hắn chính là một Alpha mạnh mẽ, có tiềm năng và được công nhận ngay từ khi còn nhỏ. Thật khác với Băng Niệm.
Khi nhìn thấy cậu, ánh mắt Vũ Tranh Dạ thoáng dừng lại, nhưng nhanh chóng trở về vẻ lãnh đạm như cũ.
Khải An giữ vững nét mặt, chậm rãi đứng dậy, tiến lên một bước rồi cúi người theo đúng lễ nghi.
"Cha. Tranh Dạ."
Một lời chào đơn giản.
Vũ Phong Hạo nhìn cậu một lúc, ánh mắt sắc bén như thể đang đánh giá một món vũ khí.
Sau vài giây im lặng, ông khẽ gật đầu.
"Ngồi đi."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng lại mang theo uy quyền tuyệt đối.
Khải An không chần chừ, lặng lẽ quay lại chỗ ngồi.
Vũ Tranh Dạ vẫn chưa rời mắt khỏi cậu, khóe môi khẽ nhếch lên một chút.
“Anh trai dạo này có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ?”
Khải An không vội đáp, chỉ nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, rồi mới từ tốn nói:
“Vậy sao? Có lẽ là do lâu rồi không gặp, Tranh Dạ thay đổi nhiều rồi.”
Vũ Tranh Dạ khẽ cười nhạt, đôi mắt vàng lóe lên chút ánh sáng khó đoán.
"Có lẽ vậy."
Hắn không nói thêm, nhưng ánh mắt lại chăm chú quan sát cậu.
Khải An có thể nhận ra rõ ràng Tranh Dạ đang thử thăm dò mình.
Nhưng cậu sẽ không để hắn thấy bất kỳ điểm đáng ngờ nào.
Bữa tối được dọn ra trên chiếc bàn dài làm từ gỗ gụ quý giá.
Dưới ánh đèn vàng, các món ăn tinh tế được sắp xếp hoàn hảo, nhưng không khí giữa ba người lại mang theo một sự căng thẳng vô hình.
Vũ Phong Hạo ngồi ở vị trí chủ tọa, bình thản cầm dao nĩa, không vội vàng bắt chuyện.
Khải An cũng không lên tiếng trước, chỉ tập trung vào phần ăn của mình, giữ nhịp điệu bình tĩnh, không tỏ ra gấp gáp hay căng thẳng.
Sự im lặng kéo dài, chỉ có tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ.
Cuối cùng, Vũ Phong Hạo đặt ly rượu xuống, phá vỡ không khí trầm mặc.
"Dạo này con thế nào?"
Một câu hỏi không mang theo nhiều cảm xúc, nhưng lại ẩn chứa sự đánh giá.
Khải An không hề ngạc nhiên.
Vũ Phong Hạo chưa bao giờ là người hay thể hiện sự quan tâm, nhưng ông luôn theo dõi con cái mình từ xa, đánh giá giá trị và tiềm năng của từng đứa con trong gia tộc.
Ông muốn xem cậu sẽ phản ứng thế nào.
Khải An đặt dao nĩa xuống, ngước lên nhìn ông, đáp lại bằng giọng nói trầm ổn.
"Mọi thứ vẫn ổn thưa cha. Con vẫn đang tập trung học tập và rèn luyện những kỹ năng cần thiết."
Một câu trả lời không quá nhạt nhẽo, nhưng cũng không khoa trương.
Vũ Phong Hạo khẽ nhướng mày, như thể không hoàn toàn tin tưởng vào câu trả lời này.
Nhưng ông không phản bác ngay, chỉ nhấp một ngụm rượu, không tỏ thái độ gì rõ ràng.
Vũ Tranh Dạ bỗng bật cười khẽ, đặt dao nĩa xuống bàn, chống cằm nhìn cậu.
“Anh lúc nào cũng nói những điều an toàn như vậy.”
Khải An bình thản quay sang, đôi mắt lam vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
“Học cách lựa lời phù hợp trong từng tình huống cũng là một kỹ năng cần thiết.”
Vũ Tranh Dạ nhếch môi, nhưng không phản bác.
“Anh trai đúng là cẩn trọng hơn trước thật.”
Khải An không đáp lại, chỉ tiếp tục dùng bữa.
Trận đối thoại giữa hai người không quá căng thẳng, nhưng lại mang theo một tầng ý nghĩa ngầm.
Tranh Dạ đang thử cậu.
Còn cậu thì đang thăm dò phản ứng của hắn.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Vũ Phong Hạo không nói thêm gì, chỉ nhìn cậu một lần cuối, rồi đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, ông khẽ liếc qua Tranh Dạ, ánh mắt như đang ra hiệu điều gì đó.
Vũ Tranh Dạ khẽ nhếch môi, rồi cũng đứng lên.
“Anh trai, mong rằng lần sau gặp lại, chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn.”
Khải An cười nhẹ, không tỏ vẻ xa cách cũng không quá thân thiện.
"Tất nhiên."
Khi Vũ Tranh Dạ rời đi, Khải An mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn giữ cảnh giác.
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Và trò chơi này vẫn chưa thực sự bắt đầu.