Lâm Mộc Du vỗ nhẹ vào mặt Giang Hách: “Gọi em Tiểu Mộc là được.”Giang Hách nhếch môi cười. Mỗi cử chỉ của Beta đều khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Đúng là đầu óc quên hết nhưng cơ thể thì vẫn nhớ rõ.
“Cậu thường xuyên đánh mặt tôi thế này à?” Hắn ghé sát tai Lâm Mộc Du, khẽ nhéo vành tai cậu, ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt đối phương.
Lâm Mộc Du nhíu mày nhưng vẫn đáp: “Trên giường sẽ đánh.”
Alpha gật gù, ngay trước khi xe dừng hẳn đã thốt lên: “Cũng khá là sảng khoái đấy.”
Hơi thở Lâm Mộc Du khẽ run lên, cậu trừng mắt lườm Giang Hách một cái, sau đó dứt khoát mở cửa xe, giọng dứt khoát: “Lão Lý, mang hành lý lên giúp tôi.”
“Vâng.”
Lâm Mộc Du tránh Giang Hách, xuống xe trước. Bọn họ sống trong một căn biệt thự. Giang Hách là Alpha đỉnh cấp, tin tức tố cực kỳ mạnh, nếu ở trong không gian nhỏ quá lâu sẽ cảm thấy bức bối, đặc biệt là vào kỳ phát tình. Khi đó, hắn sẽ không kiêng nể gì mà ép Lâm Mộc Du đến mức kiệt sức.
Lâu dần, Lâm Mộc Du không chịu nổi, dứt khoát chuyển sang căn phòng lớn hơn.
“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.”
Người giúp việc trong nhà gọi hai người họ như vậy, đơn giản vì một lớn một nhỏ.
“Ừm.” Giang Hách bước vào với phong thái điềm nhiên, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu mất trí nhớ. Khí chất quanh hắn vẫn như cũ, không có chút gì của một cậu trai 18 tuổi. Lâm Mộc Du liếc nhìn hắn, nhớ lại trong ký ức, Giang Hách ở tuổi này vẫn còn chút trẻ con, nhưng sau khi tốt nghiệp thì thay đổi rất nhanh.
Không ngờ bây giờ lại có thể giả vờ chững chạc đến mức này… Hay là do ký ức cơ thể?
Lâm Mộc Du cũng không nghĩ nhiều, mở cửa ra, lấy dép lê đưa cho hắn: “Của anh đây.”
Dép lê của họ một đen một trắng, trên mặt còn có họa tiết đôi tình nhân. Giang Hách nhướn mày: “Xem ra quan hệ của chúng ta cũng tốt đấy.”
“Tự anh mua.”
Lâm Mộc Du vừa định bước đi thì đã bị Giang Hách vòng tay qua eo giữ lại. Không biết Alpha này nghĩ thông suốt điều gì, trong khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên cúi xuống, cắn nhẹ vành tai cậu, giọng trầm thấp thì thầm:
“Chẳng lẽ Mộc Mộc… không thích sao?”
“Anh....”
Lâm Mộc Du dùng khuỷu tay huých nhẹ vào ngực Giang Hách, nhưng cũng không dám dùng sức. Dù gì trên người Alpha vẫn còn vết thương.
“Cậu đang thẹn thùng đấy.” Giang Hách mang giày vào, tiện tay cầm đống quần áo bẩn của mình nhét vào máy giặt.
Lâm Mộc Du liếc hắn một cái, đi đến bên bàn rót cho mình một ly trà. Cậu ngồi dựa vào mép bàn, ánh mắt lặng lẽ đánh giá Giang Hách: “Hôm qua chú hai của anh tới.”
“Sao thế? Quan hệ giữa tôi và ông ta không tốt à?” Giang Hách đi đến trước mặt Lâm Mộc Du, rút một tờ khăn giấy lau tay.
Lâm Mộc Du dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, giọng điệu có chút mỉa mai: “Không chỉ là không tốt, mà là tốt quá mức ấy chứ.”
“Ông ta có một đứa cháu trai, là Omega. Tin tức tố của anh và cậu ta có độ tương hợp 43%.” Lâm Mộc Du liếʍ môi, ánh mắt sắc bén: “Không biết anh có hứng thú không?”
Giang Hách nheo mắt: “Tôi có một người chồng Beta rồi.”
“Là đàn ông thì cũng có thể đổi thôi, chơi chán rồi thì ai chẳng muốn tìm cái mới.” Giọng Lâm Mộc Du bình thản. Cậu đặt ly trà xuống, định quay người lên lầu, nhưng chưa kịp đi đã bị Giang Hách nhấc bổng một chân, bế thẳng lên bàn.