Cô kéo chăn, mong đợi nhưng cũng không biết phải đối diện với anh ấy thế nào.
Lúc này Tô Trí hẳn vẫn đang học trung học, đúng như thiếu niên dịu dàng mà cô nhớ đến, nhưng mà cô đã là một người chị lớn từng trải hơn mười năm rồi. Trước đây khi ở cùng Tô Trí, điều cô làm nhiều nhất đó là làm nũng với anh, nhưng bây giờ thì sao đây? Cô không thể làm nũng với một cậu bé ít hơn mình rất nhiều tuổi được.
Hơn nữa, ngày hôm qua cô vừa nhìn thấy ảnh cưới của anh và Hoàng Tĩnh Mỹ.
Chuyện này cứ nghẹn lại trong lòng một cách tinh tế, nếu gặp được Tô Trí, cô cảm thấy bản thân sẽ không nhịn được mà chất vấn anh về điều này. Vốn dĩ cô chỉ là không có tư cách để chất vấn, nhưng bây giờ, Tô Trí thậm chí còn không biết anh trong tương lai sẽ làm chuyện đó...
Haiz.
Thẩm Triển Chiêu cũng đến phòng thăm con gái, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô vì phát sốt có chút tái nhợt, chạm nhẹ vào mũi của cô: “Đều là con gái lớn rồi, đổ bệnh vẫn cần anh trai đến chăm.” Ông ấy không biết là vợ mình đã tự đi tìm Tô Trí, chỉ nghĩ đó là yêu cầu của cô bé thích bám người, bèn dặn dò: “Bây giờ anh học trung học rồi, việc học bận rộn, buổi tối truyền nước không thể nài nỉ anh đi cùng đâu, biết chưa?”
“Biết rồi ạ.”
“Bố sẽ đi nấu bữa tối cho các con, làm món sườn chiên cho Tiểu Trí, xào ít thịt cho mẹ, còn con á, chỉ có thể ăn cháo thôi nhé!”
Cô gật gật đầu, sau mười năm trong giới giải trí, đối với thức ăn, cô từ lâu đã không còn kén chọn thứ gì nữa, cháo bố nấu ngon hơn hẳn so với cơm hộp của đoàn phim.
“Nhưng mà, đợi khi mà con khỏe bệnh rồi, muốn ăn gì bố đều làm cho con!”
Thẩm Sơ Tuyết khẽ mỉm cười, bố vẫn dễ thương như vậy, mấy chục năm không thay đổi.
Vì bố mẹ yêu cô như thế, cô cuối cùng tự mình cấu vào cánh tay mình.
Đau thật.
Cô thực sự không phải là đang mơ.
Từ lâu mỗi khi Thẩm Sơ Tuyết ốm đã luôn muốn anh ở cạnh.
Kể từ khi gia đình cô chuyển đến đây thì cô đã thường xuyên đau ốm và luôn tìm đến anh Tô Trí. Nhất là trước khi cô mười tuổi, khi đó còn chưa hiểu chuyện, vẫn ỷ lại nếu không có anh thì cô cũng không chịu uống thuốc.
Khi đó, Tô Trí thường xuyên ở nhà một mình, không có ai chăm sóc. Bố Thẩm thường đón anh sang để tiện chăm sóc cho hai đứa trẻ, như vậy vẫn là tốt nhất cho cả hai.