Hệ thống cẩn thận từng li từng tí nói: [Ký chủ, hay là tìm chỗ bán đi?]
Triều Tinh khóc không ra nước mắt: “Đi đâu bán chứ, tôi cầm thứ này cũng không qua được kiểm tra an ninh, biết không!”
Suy tư nửa ngày, anh dứt khoát dọn dẹp riêng một phòng chứa đồ, lấy vải bông bọc kỹ thanh dao găm lại, rồi lấy bao nilon quấn ba lớp, cuối cùng nhét vào một góc, đời này cũng không định lấy ra!
Cũng không nghĩ tới tuân kỷ thủ pháp hơn hai mươi năm, hiện tại lại bị hãm hại!
Dọn dẹp tất cả xong, Triều Tinh mới lấy tinh thần xem thu hoạch lần tiếp đãi này.
Đầu tiên là bảng đánh giá của khách.
[Cấp bậc đánh giá: S.
Lời nhận xét: Tiền bối giúp tôi rất nhiều, tôi nhất định chọn ngày báo đáp!]
Triều Tinh chửi thầm trong lòng, anh cũng đừng báo đáp, sau này coi chừng đưa tôi vào tù đó.
Nhưng cấp S là điểm gấp đôi, điểm tiếp đãi của Tiết Dục là 100, gấp đôi chính là 200!
Anh tính sơ qua một lượt, trong lòng hưng phấn, có thể lên cấp rồi!
Lại xem phần thưởng độ thiện cảm, hiện tại anh cũng đã hiểu khi độ thiện cảm ở mức 30, 60, 90 thì sẽ có phần thưởng. Cứ như vậy, tiếp đãi khách dị giới có thể có lời nhiều hơn so với tiếp đãi khách bản địa!
Mà anh còn hai phần thưởng độ thiện cảm chưa xem xét.
[Chúc mừng ký chủ đạt được phần thưởng độ thiện cảm: Chảo Sắt Mỹ Vị, Trà Cụ Thanh Vận.]
[Chảo Sắt Mỹ Vị: Nghe đồn cái chảo này phong ấn linh hồn của một đầu bếp cao cấp, nguyên liệu nấu ăn bình thường nhất cho vào cũng có thể làm ra mỹ vị tuyệt đỉnh. Ghi chú: Cụ thể mỹ vị cỡ nào sẽ quyết định theo yêu thích của linh hồn đầu bếp.]
[Trà Cụ Thanh Vận: Dụng cụ uống trà do một vị y tu đại năng đã phi thăng luyện chế ra, sau khi cho nước vào thì có thể rót ra nước trà tinh khiết và thơm, nước trà này có tác dụng điều dưỡng cơ thể.]
Triều Tinh rất vui vẻ: “Hai phần thưởng này thật tốt, sau này chúng ta ăn uống đầy đủ hết! Hy vọng linh hồn của đầu bếp này thích ăn thịt!”
Hệ thống đau khổ nhắm mắt, cho nên có thể miễn bàn tới thịt hay không…
Triều Tinh cũng không quan tâm tới nó, anh vừa định bấm mở bảng hệ thống lần nữa, xem điểm có đủ lên cấp hay không thì di động lại vang lên.
Cuộc gọi là do Vương Phương gọi tới.
Ngày hôm qua Vương Phương và chồng lái xe về nhà, về đến nhà cũng không dám nghỉ ngơi, mang theo Tề Bảo Châu lập tức đến cơ sở trị liệu.
Bọn họ trên đường đã nói chuyện với bác sĩ xong, bác sĩ điều trị cũng đang chờ bọn họ.
Sau khi tiến hành nói chuyện trị liệu cho Tiểu Bảo Châu, khuôn mặt của bác sĩ điều trị nghiêm túc.
Tâm trạng của Vương Phương và Tề Giang Minh bắt đầu thấp thỏm, họ vốn dĩ cảm thấy ngày cuối cùng Tiểu Bảo Châu ở dân túc của Triều Tinh khá tốt, họ vô cùng yên tâm, cũng biết ơn Triều Tinh.
Hiện tại xem ra chẳng lẽ có sai lầm gì mà bọn họ không chú ý tới?
Vương Phương thật cẩn thận nói: “Bác sĩ Vương, hiện tại Bảo Châu thế nào?”
Bác sĩ điều trị nghiêm túc nói: “Hai người nói bạn nhỏ Bảo Châu ngửi được mùi thơm của dân túc kia thì tự động ngừng phát bệnh, hơn nữa sau khi ở nơi đó cả đêm thì sáng sớm ngày hôm sau cảm xúc vui sướиɠ bằng phẳng, còn chịu chơi một ít trò chơi nhỏ?”
Vương Phương: “Đúng, đúng vậy… có cái gì không ổn sao?”
Bác sĩ điều trị không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ vậy thật đúng là rất không ổn.
Liệu một đứa trẻ mắc bệnh rối loạn cảm xúc có thể tự dừng phát bệnh không?
Tất nhiên là có, nhưng điều kiện khắc nghiệt: Đầu tiên, bệnh tình của đứa trẻ không nghiêm trọng, hơn nữa bệnh tình ổn định trong một khoảng thời gian dài.
Tiếp theo, cần ở trong hoàn cảnh mình quen thuộc, hơn nữa có cha mẹ người thân làm bạn.
Cuối cùng, cho dù ngừng phát bệnh cũng là sau khi trải qua sự giải phóng cảm xúc lâu dài mới có thể dần dần ngừng lại, tuyệt đối không có khả năng đạt tới hiệu quả lập tức dừng lại.
Dân túc kia hoàn toàn không khớp một cái nào!
Chủ yếu hơn là kiến thức chuyên môn nói cho ông ấy biết trong giới y học hiện tại, chứng bệnh rối loạn cảm xúc hoàn toàn không có thuốc điều trị, những thuốc đặc trị, phương thuốc cổ truyền tự xưng mình có thể điều trị trước kia cuối cùng đều bị chứng minh là kẻ lừa đảo.
Tuy rằng bác sĩ điều trị không nói rõ, nhưng đã nhận định người tên Triều Tinh kia hoặc là kẻ lừa đảo, hoặc là chuyện này chỉ là hiểu lầm, hoặc là phụ huynh sợ bác sĩ phê bình bọn họ không chú ý sức khỏe của đứa bé mới cố ý nói dối.
Loại chuyện này người làm bác sĩ thấy nhiều lắm.
Bởi vậy, ông ấy cũng không có nói thẳng, chỉ là thản nhiên nói: “Bệnh tình của bạn nhỏ Bảo Châu rất ổn định, hai người không cần lo lắng, tiếp tục đi.”
Vương Phương thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Vốn dĩ chuyện này cứ trôi qua như vậy, nhưng không ngờ tới bị phụ huynh của những đứa trẻ khác biết được.
Cơ sở trị liệu này tổng cộng nhận điều trị bốn đứa bé mắc chứng rối loạn cảm xúc, khác với vợ chồng Vương Phương, Tề Giang Minh, cha mẹ của ba đứa trẻ khác đều là tương đối có địa vị xã hội, trong nhà cũng tương đối có tiền.
Sau khi con của bọn họ bị chẩn đoán ra bệnh, có người bay đến các nơi trên thế giới để điều trị, đã thử các loại phương pháp trị liệu, có tìm kiếm người uy tín trong giới học giả… Cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Sau khi thử hết các phương án, Vương Phương mang đến tin tức đó đối với những phụ huynh này mà nói cũng tương đương với một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng.
Cho dù là có một chút khả năng, bọn họ cũng không muốn từ bỏ.
Hơn nữa, nguyên nhân chính là vì đứa trẻ mắc bệnh tương tự, người của bốn nhà còn đặc biệt lập một nhóm thường xuyên giao lưu với nhau, cho nên so với bác sĩ, mấy phụ huynh này càng tin tưởng nhân phẩm và phán đoán của Vương Phương hơn.
Người của ba nhà khác cũng đã thương lượng hồi lâu, rồi hỏi Vương Phương về các loại chi tiết, cuối cùng quyết định: Có thể thử một lần!
Bọn họ cũng nghĩ thoáng, dù sao nơi đó là một nhà dân túc, nếu điều trị không thành công thì coi như là mang theo mấy đứa trẻ đi ra ngoài du lịch.
Nói một câu tàn nhẫn, đứa trẻ mắc chứng bệnh rối loạn cảm xúc muốn đi ra ngoài nhìn xem phải nhân lúc còn sớm, dù sao đứa trẻ mắc chứng bệnh rối loạn cảm xúc thì phụ huynh còn có thể khống chế được, chờ trưởng thành, phụ huynh cũng không dám mang ra ngoài. Cho nên còn không bằng thừa cơ hội lần này đi ra ngoài chơi một lần.
Sau khi suy xét đủ loại nguyên nhân, bọn họ mời Vương Phương hỗ trợ liên hệ dân túc kia đặt phòng.
Ngược lại, bác sĩ điều trị nghe nói chuyện này, vừa giận những người này không tin vào phán đoán của ông ấy, vừa giận dân túc kia vậy mà lại đem người bệnh ra nói giỡn! Cuối cùng âm thầm ghi nhớ địa chỉ của dân túc kia, nếu sau này thật sự xảy ra chuyện thì ông ấy sẽ báo cảnh sát!
Cứ như vậy, Triều Tinh nhận được điện thoại đặt phòng của Vương Phương.
Anh: "Hả? Người của bốn nhà đều tới sao? Phòng có đủ là đủ, chỉ là có lẽ mỗi một nhà phải ở một phòng, hơn nữa điều kiện tương đối đơn sơ, chị cũng biết đó, phải nói rõ ràng với bọn họ… Được được, em để phòng cho mọi người."
Cúp điện thoại, mặt mày Triều Tinh hớn hở nói: "Hệ thống, mi thấy chưa, dân túc của chúng ta đầy khách rồi!"
Hệ thống vội vàng khen: [Ký chủ quá tuyệt vời! Nhanh như vậy đã đầy khách, tôi quả thực không thể tưởng tượng!]
Triều Tinh lại sờ cằm: "Nhưng cứ như vậy, nếu có khách dị giới tới thì có thể sẽ không có chỗ ở, bốn phòng vẫn là quá ít… Từ từ, vừa rồi chúng ta đang làm gì đó? À đúng, lên cấp! Theo quy trình bình thường, sau khi lên cấp thì phòng cho khách hẳn là tăng nhiều đúng chứ?"
Anh mở bảng hệ thống ra.
[Ký chủ: Triều Tinh.
Thế giới: Thế giới Lam Tinh.
Tên dân túc: Khách sạn Tiên Ẩn.
Cấp bậc dân túc: 0 (Điểm cần thiết cho cấp độ tiếp theo: 545/500).
Giá niêm yết của hệ thống: 30 đồng/người.
Hệ thống đánh giá: Nhà tranh vách đất.]
[Ký chủ đã đạt tới yêu cầu lên cấp, có lên cấp không?]
Triều Tinh vội vàng nhấp vào: [Xác nhận.]
Anh chỉ cảm thấy hoa mắt, cả người bị chuyển ra bên ngoài tòa nhà. Đồng thời, trong núi nổi lên một trận gió nhẹ, không biết từ nơi nào bay tới một trận sương mù dày đặc, bao vây toàn bộ tòa nhà, bên trong vang lên tiếng gõ leng keng leng keng, sương mù dày đặc còn thỉnh thoảng hiện ra bóng dáng của các loại cây búa, cái đυ.c.
Cũng chỉ năm sáu phút, âm thanh dừng lại, sương mù dày đặc biến mất, tòa nhà sau khi lên cấp hiện ra.
Triều Tinh liếc mắt một cái đã thấy lỗ thủng trên tường.
Anh im lặng một lúc lâu: "Là tôi hoa mắt sao? Sao tôi cảm giác lỗ thủng trên tường đó vẫn còn?"
Hệ thống: [Đôi mắt của ký chủ sáng như tuyết, lỗ thủng thật sự vẫn còn nha!]
Triều Tinh: "Mi còn không biết xấu hổ nói? Không phải lên cấp sao, sao ngay cả lỗ thủng cũng không sửa chữa được? Lên cấp ở đâu chứ!"
Hệ thống: [Xin ký chủ hãy xem xét nhắc nhở của hệ thống.]
Triều Tinh hùng hổ nhấp mở nhắc nhở của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ, dân túc lên đến cấp 1! Phòng cho khách *4, vườn rau *2, vườn hoa *2, giếng nước *1! Xin ký chủ không ngừng cố gắng, sớm ngày lên cấp!]