Khác với thư viện bên ngoài thường trưng bày tứ thư ngũ kinh, Kinh Thi nhã tập, thư quán trong võ quán lại chứa đầy các loại sách võ học: quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp... đủ loại môn phái. Giáo đầu giảng dạy cho đệ tử cũng dựa trên những bộ sách này, từ lý thuyết đến thực chiến đều rất bài bản.
Tô Dật Tiêu từ nhỏ đã theo đuổi võ đạo, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, từ quyền cước đến cưỡi ngựa bắn cung đều tinh thông. Những binh thư hắn từng đọc, quyền pháp kiếm pháp từng luyện đều là tinh hoa võ học, không thứ gì ở võ quán này có thể sánh kịp.
Với tình cảnh của Đường Nguyệt, nàng sức lực yếu hơn nam tử, chỉ có thể lấy xảo diệu khắc cương mãnh. Nghĩ vậy, Tô Dật Tiêu lật từng cuốn sách trên giá, cuối cùng tìm được quyển “Kỹ xảo cận chiến phòng thân” và “Đoạn Nhận Đao Pháp”, không do dự nữa, hắn quyết định mượn hai quyển này.
Sau khi đăng ký mượn sách, hắn đang định rời đi thì gặp Chu Thu Sinh đang đi tới từ phía đối diện.
Tô Dật Tiêu chắp tay cười chào:
“Chu thúc, sao hôm nay rảnh rỗi đến thư quán đọc sách vậy?”
Chu Thu Sinh trừng mắt, bật cười ha hả:
“Tiểu tử ngươi rõ ràng biết còn hỏi! Ta tới đây là để tìm ngươi!”
Cả hai cùng vào đại sảnh ngồi xuống, Chu Thu Sinh mở lời trước:
“Gần đây ở chỗ Nguyệt tỷ nhi sinh hoạt ra sao? Có quen không?”
Tô Dật Tiêu nhàn nhạt đáp:
“Ta tính tình thoải mái, đến đâu cũng quen được cả, thúc cứ yên tâm.”
Nghĩ đến chuyện tối qua, hắn đơn giản kể lại một lượt.
Chu Thu Sinh nghe xong, giận dữ vỗ mạnh xuống bàn:
“Bọn trộm cắp đáng chết! Rõ ràng thấy Đường lão đệ không có ở nhà, chỉ có mấy đứa trẻ cô nhi quả phụ, nên mới dám giở trò hèn hạ. May mà có ngươi ở đó, nếu không hậu quả khó mà lường được!”
Tô Dật Tiêu cười nhẹ:
“Người ta bỏ năm lượng bạc mời ta đến chẳng phải cũng vì phòng ngừa chuyện này hay sao? Coi như ta cũng có chút tác dụng.”
Nếu không có việc này, hắn cả ngày nhàn rỗi chẳng khác nào ngồi canh cái bàn tròn nửa vòng kia, nhìn Đường Nguyệt cùng Đường Minh Tùng bận rộn, cầm năm lượng bạc trong tay mà thấy ngại ngùng vô cùng.
Chu Thu Sinh bật cười, nói đùa:
“Cũng phải! Năm lượng bạc mà mời được ngươi, Nguyệt tỷ nhi quả thật lời to rồi! Thôi thì ngươi cứ ở đó giúp nàng trông coi một tháng. Ta đã gửi thư cho Ngô Xuyên, hắn sẽ sớm trở về tiếp nhận công việc của ngươi thôi.”
Tô Dật Tiêu chẳng nghĩ ngợi gì, gật đầu đáp:
“Được thôi, ta sẽ chờ.”
Chu Thu Sinh bỗng nhớ ra một chuyện, hạ giọng nói:
“Đúng rồi, gần đây phu nhân trong phủ đang sốt sắng lo liệu chuyện hôn sự cho ngươi đấy. Nghe đâu còn đang tìm ngươi khắp nơi. Lão gia hẳn cũng biết ngươi đang ở chỗ ta, nhưng chưa nói gì cả.”
Tô Dật Tiêu nghe thế thì bật cười mỉa mai:
“Từ khi mẫu thân qua đời, chẳng ai còn đoái hoài đến ta nữa, giờ sao tự dưng sốt sắng chuyện hôn sự vậy? Phụ thân ta đúng là người hiểu lý lẽ, nam nhi chí tại tứ phương, lập nghiệp trước rồi mới thành gia. Chẳng lẽ không cưới vợ thì không lập được nghiệp hay sao? Nếu ai có ý kiến thì cứ tới hỏi phụ thân ta, người hẳn là có lý lẽ nhất đấy!”
Nói xong, hắn đứng dậy phủi tay:
“Thôi, ta đi trước đây!”
Chu Thu Sinh thấy hắn muốn chuồn nhanh thì vội gọi với theo:
“Nhớ chăm chỉ luyện võ đấy! Đừng có làm cho có lệ!”
Tô Dật Tiêu chỉ cười lớn, quay đầu đáp:
“Biết rồi!”
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi võ quán, nhanh chóng trở về hiệu cầm đồ.