EDIT: HẠ
Thanh niên tóc đen nhấp miệng trầm mặc, xấu hổ đến hận không thể chui đầu xuống đất. Hắn xoay người lại muốn xin lỗi Kiều Lạc, lại thấy thần sắc Kiều Lạc không chút thay đổi, giống như không quá quan tâm đến chuyện này.
Không biết vì sao, mỗi cử chỉ mỗi hành động của thanh niên tóc vàng này đều khiến hắn cảm thấy tự phụ, ngay cả tốc độ và ngữ điệu khi nói chuyện cũng như được cố tình khống chế, giống như một quý tộc sống ở Châu Âu cổ.
Loa trên trần đại sảnh vang lên từ bốn phương tám hướng:
“Vòng loại Venus đã kết thúc, mời những người đã nhận được thẻ thông quan đến quầy lễ tân để kiểm tra chỗ ở do bản tổ chức đã sắp xếp, yêu cầu các thí sinh ổn định chỗ ở trước khi trời tối. Chúc mừng các bạn đã bước một bước đầu tiên trên con đường trở thành nữ thần sắc đẹp, trong giai đoạn kế tiếp, mong các bạn không ngừng cố gắng!”
“Cầu mong nữ thần sắc đẹp sẽ luôn đồng hành với các bạn.”
Chỗ ở là phòng đôi dành cho hai người, trong phòng có một nhà vệ sinh nhỏ. Hai cái giường được kê sát tường, một trái một phải, trên giường trải ga trắng sạch sẽ. Trên bức tường thứ ba có một khung cửa sổ hình bán nguyệt, bị bịt kín bằng thủy tinh. Phần trên cửa sổ đối diện có một khe hở hẹp, chỉ đủ để nhét vừa một tờ giấy.
Lúc Kiều Lạc đến nơi, trong phòng đã có một người. Người nọ đứng đưa lưng về phía cửa, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, người nọ cảnh giác xoay người, vừa thấy Kiều lạc, đôi mắt người nọ mở lớn: “Là cậu?”
Trên mặt thanh niên tóc đen hiện lên một tia xấu hổ, hắn nghĩ tới chuyện nhầm lẫn trước đó, “Cái kia…. Chào cậu, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng.”
“Tôi tên Dụ Tử Hiên, xin hỏi tên cậu là…..” Thanh niên tóc đen ngượng ngùng gãi mặt, “Nếu cậu không muốn nói cũng không sao, dù sao trong Sáu Cõi này có rất nhiều quái nhân.”
“Kiều Lạc.” Thanh niên tóc vàng nhàn nhạt nói, không nhanh không chậm đi đến cái giường trống ở bên kia.
Trong phòng là một mảnh trầm mặc.
Dụ Tử Hiên do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn chủ động nói chuyện: “À này, cậu…. Cậu là người mới mà không cảm thấy sợ hãi sao?”
Kiều Lạc ngồi vào trên giường, giường rất mềm, thân thể cậu hơi hơi lún xuống nệm giường, “Anh cũng nói rồi, tôi là một người mới. Tôi không biết gì cả, vậy thì làm sao tôi biết được mình nên sợ hãi cái gì?”
“Cái này….” Dụ Tử Hiên nghĩ nghĩ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng về mặt logic hình như không có vấn đề gì.
Hắn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên tóc vàng, miệng hơi mở, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại đóng lại. hắn xoay người đối mặt với cửa kính, trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm đen nhánh giống như một tấm màn sân khấu khổng lồ phủ xuống, đen kịt, không có một chút ánh sáng.
Kiều Lạc gối đầu lên cánh tay, có chút tùy ý nằm trên giường. Cậu nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của Dụ Tử Hiên đã thay đổi, cậu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Anh rất sợ hãi sao?”
“Ừ.” Dụ Tử Hiên xuất thần nhìn không trung đen nhánh không có một tia sáng nào, hồi lâu mới trả lời, giọng nói mang theo hoảng hốt, “….. Trời tối rồi.”
Dường như hắn có một loại bản năng sợ hãi bóng tối.
Có lẽ vì muốn có thêm can đảm, cũng có thể là vì cảm thấy bất công khi chỉ có một mình mình cảm thấy sợ hãi, Dụ Tử Hiên nói: “Sau khi trời tối, tỷ lệ tử vong trong phó bản sẽ tăng lên gấp bội. Nếu không thể vượt qua phó bản, độ khó của phó bản tiếp theo sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí cậu còn có thể bị ném vào Đạo Súc Sinh hoặc là Đạo Ngạ Quỷ.”
“Nếu cậu bị NPC gϊếŧ chết trong phó bản, vậy thì cậu sẽ bị ném vào Đạo Địa Ngục, nghe nói người từng đi vào nơi đó đều không thể đi ra…. Cậu thấy rồi đúng không, hai người đã bị biến thành máu loãng trong đại sảnh vào ban ngày, phó bản tiếp theo của bọn họ nhất định sẽ rất khủng khϊếp….”
Dụ Tử Hiên đột nhiên dừng lại, cảm thấy phía sau yên tĩnh đến kỳ lạ. Hắn xoay người nhìn thử, phát hiện thanh niên có dáng vẻ ưu việt kia đã nhắm hai mắt ngủ rồi, sợi tóc màu vàng kim tùy ý rơi rụng trên trán cậu, bên tai chỉ còn tiếng hít thở đều đặn lâu dài.
“…..”
Ngày đầu tiên trong phó bản, Dụ Tử Hiên mất ngủ cả đêm, chỉ khi quá mệt mỏi, hắn mới nhắm mắt nghỉ ngơi vài phút, nhưng rất nhanh sẽ lại bị nỗi bất an trong lòng đánh thức.
Hắn mang theo vành mắt thâm đen, rốt cuộc khi sắc trời tờ mờ sáng, hắn đã phát hiện xung quanh có động tĩnh.
Một tờ giấy màu trắng bị ai đó đẩy vào từ khe hẹp trên ván cửa, nhanh chóng rơi xuống đất.
Thân thể Dụ Tử Hiên lập tức cứng đờ, một lúc lâu sau hắn mới dùng tứ chi run rẩy bò xuống giường, nhặt tờ giấy trắng thoạt nhìn rất vô hại kia lên.
Hắn vừa cử động, Kiều Lạc ngủ ở giường bên cạnh cũng đã tỉnh lại. Đôi mắt màu xanh lam mơ màng hé mở, chỉ trong nháy mắt đã lấy lại vẻ tỉnh táo.
Dụ Tử Hiên vừa quay người lại, đập vào mắt hắn chính là một màn như thế này, thanh niên tuấn mỹ chống một tay nâng nửa người dậy, tóc vàng có hơi rối vì vừa tỉnh ngủ, đôi mắt xanh thẳm hơi nheo lại, như gần như xa nhìn chằm chằm hắn.
Dụ Tử Hiên lập tức ngừng thở, mặt không hiểu sao lại nóng lên. Vì muốn che giấu xấu hổ, hắn giơ tờ giấy trắng ra hiệu cho Kiều Lạc: “À thì, bên trên viết chúng ta phải chuẩn bị một tài nghệ để biểu diễn, ngày kia sẽ phải lên sân khấu.”
Ngay sau đó, hắn trơ mắt nhìn bạn cùng phòng của mình thong thả ung dung chỉnh trang lại bản thân, sau đó đi vào phòng tắm, một lúc sau lại ung dung bước ra, đi thẳng đến cửa chính chuẩn bị mở cửa rời đi.
“Chờ…. Chờ đã.” Dụ Tử Hiên cuống quít ngăn người sắp vặn chốt mở cửa, “Cậu muốn đi đâu?”
Hắn căng chặt thần kinh suốt một đêm. Chỉ mới trải qua vài phó bản, hắn đã sinh ra bóng ma tâm lý cực kỳ nghiêm trọng đối với ngày đầu tiên và đêm đầu tiên bên trong phó bản.
Trong những phó bản trước đây, ngày đầu tiên đều được gọi là “Ngày chết chóc”, trong lúc ngủ, hắn có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở phòng cách vách, buổi sáng vừa mở cửa, ngoại trừ bảy tám cỗ thi thể bị ném vương vãi khắp nơi thì chính là dấu vết do Boss để lại từ đêm qua.
“Đi ăn sáng.” Kiều Lạc nhìn hắn một cái, tiếp tục muốn đi ra ngoài.
“Từ Từ!” Còn chưa nói dứt lời, Kiều Lạc đã tự nhiên đẩy cửa đi ra ngoài.
Lời cảnh cáo tiếp theo còn nghẹn trong cổ họng, Dụ Tử Hiên kinh ngạc phát hiện, cả đêm hôm qua thế mà lại không xảy ra chuyện gì. Chờ hắn lấy lại tinh thần, bóng dáng cao ráo kia đã đi xa.
Hắn nhịn không được tự kiểm điểm chính mình, có phải chính mình đã quá căng thẳng rồi không?
Nhà ăn dành cho thí sinh được chia thành hai khu vực: một khu dành cho thí sinh có mức đánh giá trung bình từ bốn sao trở lên, khu còn lại là khu vực dành cho thí sinh có đánh giá trung bình dưới bốn sao. Hai khu vực chỉ cách nhau một hàng bồn hoa giả được bố trí tỉ mỉ.
Chỉ cần liếc mắt nhìn sang trái, ai cũng có thể thấy rõ sự chênh lệch như trời với đất giữa hai khu vực. Hiển nhiên, ban tổ chức cuộc thi đã hiện thực hóa triệt để khái niệm “Mỹ nhân sẽ nhận được đặc quyền”.
Kiều Lạc ngồi ở khu cao cấp, cậu ưu nhã ăn một đĩa beefsteak đặc biệt và bánh mì ăn kèm, phảng phất như đây là một nhà hàng năm sao dành riêng cho quý tộc, mà không phải là phó bản trò chơi cấp A có tỉ lệ đào thải cao tới 99%.
“Người này, là khách du lịch hả?” Một người chơi không thể tin được nói ra tiếng lòng của mọi người.
Người đàn ông dáng người chắc nịch khinh miệt cười, “Người mới chính là người mới, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết đâu.”