Dương Miễn: “Ba cái, nhưng ngoài đổi ba vỏ sò lấy một chai nước của cô, cô còn phải nói cho tôi biết tác dụng của vỏ sò nữa.”
Vân Lạc Hòa: “Ngại quá, tôi không thể tiết lộ chuyện này được.”
Nếu không nói, đối phương không muốn đổi nữa, thì cô cũng không còn cách nào.
Ba vỏ sò đổi lấy một chai nước, cô có thể chấp nhận được, thậm chí còn vượt ngoài mong đợi của cô.
Một lát sau.
Dương Miễn: “Không nói thì thôi vậy, chỉ dùng hai cái vỏ đổi lấy một chai nước thôi.”
Cũng được!
Sau khi nhìn thấy những tin nhắn đó trên kênh trò chuyện, Vân Lạc Hòa biết ý tưởng muốn mang nửa bình nước để đổi hai món hời như vỏ sò của mình hẳn là không thực hiện được.
Mọi người đều rất tinh, trước khi biết chắc chắn tác dụng của vỏ sò, họ sẽ không chịu trao đổi.
Trừ phi là cực kỳ thiếu nước.
Hơn nữa hai chiếc vỏ sò cũng có thể tái chế thành sáu viên đá biển.
Vân Lạc Hòa: “Được.”
Dương Miễn bèn gửi yêu cầu trao đổi.
Vân Lạc Hòa chuyển nước sang, giao dịch đã hoàn thành.
Sau khi nhận được hai chiếc vỏ sò, Vân Lạc Hòa sốt ruột không chờ nổi, vứt chúng vào thùng rác.
Rất nhanh, cô đã nhận được sáu viên đá biển.
Dương Miễn: “Cô còn bao nhiêu nước? Đồ ăn cũng được.”
Vân Lạc Hòa: “Anh có thể mang gì ra để trao đổi với tôi?”
Dương Miễn: “Vỏ sò, sợi, đá biển, gỗ.”
Đều là nguyên liệu thăng cấp, vậy thì cũng không tệ lắm.
Ở chỗ Vân Lạc Hòa vẫn còn mấy chai nước khoáng nhỏ và một bình nước khoáng to, đổi thêm hai chai nữa cũng được.
“Thế này nhé, anh tiếp tục đổi cho tôi hai cái vỏ sò, tôi sẽ đổi cho anh nước.”
Dương Miễn: “Có đồ ăn không?”
Bản thân Vân Lạc Hòa cũng chẳng đủ ăn, chỉ có một hộp bánh quy chocolate.
Cô còn đang định tiết kiệm một chút, buổi trưa ăn mấy viên, buổi tối ăn mấy viên đó.
“Không có đồ ăn.”
“Vậy được, một chai nước đổi lấy hai chiếc vỏ sò.”
“Đúng rồi, bây giờ cô còn thu rác không?”
Ánh mắt Vân Lạc Hòa sáng lên, “Vẫn còn thu, giống như trước kia, một mảnh gỗ đổi hai rác, nếu muốn đổi thứ khác thì có thể thương lượng.”
Dương Miễn: “Được, có rác tôi sẽ tìm cô.”
…
“Anh ơi, em lại vớt được vỏ sò rồi!”
Dương Mân sung sướиɠ reo lên.
“Được, anh đến kéo giúp em.” Dương Miễn lập tức tắt màn sáng đi, bước đến bên cạnh Dương Mân.
Hai anh em họ cùng nhau tiến vào trò chơi.
Dương Miễn hai mươi sáu tuổi, Dương Mân mới tám tuổi.
Dương Mân cũng coi như một tay Dương Miễn nuôi lớn, cha mẹ hai người không vào trong trò chơi, hiện tại chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau.
Nhưng Dương Mân không có đá ngầm của riêng mình, mà dùng chung một tảng cùng với Dương Miễn.
Cũng may hai người đều có gói quà tài nguyên, cho nên có hai chiếc lưới đánh cá, có thể xây dựng một đá ngầm tập thể.
Cũng không biết tại sao, bọn họ mở được rất nhiều vật tư, chỉ là không có nước uống và đồ ăn, cả ngày hôm qua mới kiếm được một chai nước và một cái bánh bao, căn bản không đủ cho hai người ăn.
Cho dù đá ngầm của bọn họ có nâng cấp, hơn nữa còn là top 100 người thăng cấp đầu tiên, nhưng phần thưởng cũng chỉ có nguyên liệu và bản vẽ, chứ không có nước và đồ ăn.
Việc ăn uống hai ngày nay, Dương Miễn đều phải đổi từ người chơi khác.
Đổi một chai ở chỗ Vân Lạc Hòa, và người khác nữa.
Anh ấy không muốn trao đổi quá nhiều lần với cùng một người, khiến người ta cảm thấy mình có rất nhiều vật tư.