Cơ hội lợi dụng đặt ngay trước mắt, Khương Vũ đương nhiên sẽ không khách khí.
Xét đến hình tượng của nguyên chủ Mạnh Vũ, Khương Vũ không nên dễ dàng lộ ra nhu nhược.
Nàng nhanh chóng lau nước mắt nơi khóe mi, ngẩng cao đầu, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo và phóng khoáng như thường ngày.
“Hắn có lòng vậy là được rồi.”
Lục Từ vội vàng nói: “Mạnh Vũ muội muội, muội yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt, tuyệt đối không để bạo quân làm tổn thương muội dù chỉ một chút!”
Nói xong, Lục Từ hơi ngừng lại.
Mạnh Vũ muội muội có võ công cao cường, còn bạo quân thì tay trói gà không chặt, rõ ràng không phải đối thủ của nàng.
Lời vừa rồi y buột miệng nói ra, nghe cũng có chút gượng gạo.
“Khụ... nếu có gì cần ta giúp, cứ thoải mái tìm ta.”
Khương Vũ mỉm cười gật đầu, đây chính là điều nàng muốn.
Đoàn xe dừng lại tại chỗ.
Khương Vũ trực tiếp chạy theo Chỉ Huy Sứ Cẩm y vệ, thậm chí chẳng buồn chào hỏi một câu, khiến sắc mặt Cơ Trí thoáng chốc trở nên u ám.
Thái giám bên cạnh là Trương công công liếc nhìn sắc mặt bạo quân, chầm chậm nuốt nước bọt.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây của ông, mỗi khi bạo quân lộ ra biểu cảm này, thì tám chín phần mười là sắp đại khai sát giới rồi.
Hiện tại, bọn họ đang trên đường đến hành cung.
Bệ hạ bị Quý phi mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chắc chắn sẽ không động đến nàng.
Lục Từ thì bệ hạ không chọc nổi, càng không thể động đến.
Dù có xem xét thế nào đi nữa, một thái giám hầu hạ bên người như ông là lựa chọn thích hợp nhất để trút giận.
Nhất là lúc này, trong xe ngựa chỉ có ông và Tri Lễ, thái giám của Quý phi.
Bầu không khí trong xe bây giờ quá sức áp bức, vậy mà Tri Lễ - một tiểu thái giám trẻ măng, da mịn thịt mềm - lại ngồi vững như núi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào.
Tên này thật quá non, điếc không sợ súng, chưa từng biết đến cơn thịnh nộ của bạo quân!
Khi Trương công công còn đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Cơ Trí đột nhiên bật cười lạnh.
“Được lắm, trẫm thấy Quý phi đúng là không để trẫm vào mắt!”
“Nhiều thanh mai trúc mã như thế, cái tên Lục Từ này lại từ đâu chui ra vậy?!”
Trương công công không dám lên tiếng, cúi đầu thấp nhưng ánh mắt lại láo liên.
Cái gì gọi là ‘lại’?!
Chẳng lẽ đây không phải lần đầu tiên Quý phi làm chuyện như này?!
Chao ôi, Quý phi nương nương thật là lớn gan! Mặc dù hiện tại bệ hạ vô cùng sủng ái nàng, nhưng tính khí bệ hạ vốn âm tình bất định, nếu nàng cứ tiếp tục thế này, không biết chừng bệ hạ sẽ trở mặt vô tình!
Cơ Trí cố gắng đè nén cơn giận dữ và cảm giác bức bối trong lòng, vừa hay bắt gặp Trương công công đang run lẩy bẩy, chỉ cảm thấy buồn cười. Rồi ánh mắt hắn lướt qua gương mặt điềm nhiên như không của Tri Lễ.
Cơ Trí muốn nổi khùng ngay lập tức!
Mạnh Vũ không coi hắn ra gì, ngay cả thái giám của nàng cũng không coi hắn ra gì, trên đời này còn có vương pháp hay không?!
À, suýt quên mất, tên thái giám này có võ công cao cường, có thể xuyên qua vòng vây tầng tầng lớp lớp để đưa tin cho hắn.
Vậy thì sao? Có võ công là giỏi giang lắm à?!
Bạo quân trầm mặt, giọng lãnh đạm:
“Ngươi là người trong cung của Quý phi, tên là gì?”
Tri Lễ quỳ xuống.
“Nô tài Tri Lễ.”
“Hừ.” Cơ Trí cười nhạt, giọng điệu sắc bén, “Tri Lễ?”
Dường như không nghe ra ý châm chọc trong lời hắn, Tri Lễ vẫn cung kính như cũ.
Cơ Trí lạnh mặt, vẫy tay gọi y.
“Lại đây.”
Tri Lễ hơi ngừng lại, nhưng vẫn nghe lệnh, quỳ gối di chuyển đến trước mặt bạo quân.
Cơ Trí chăm chú quan sát y.
Trước đây mỗi lần gặp y, hắn chỉ cảm thấy người này có dung mạo nổi bật, nhưng bây giờ nhìn kỹ...
Ừm, vẫn không đẹp bằng hắn.
Chỉ là...
Người này có chút quen mắt.
Cơ Trí cố gắng suy nghĩ, hình ảnh của Tri Lễ dần dần trùng khớp với một bóng dáng trong trí nhớ.
Đột nhiên, một gương mặt hiện lên trong đầu hắn.
Cơ Trí: !!!
Hắn nhớ ra rồi!
Tên thái giám này có vài phần giống với Tạ Từ!
Đây rốt cuộc là trùng hợp hay còn có ẩn tình gì khác?!
Một cảm xúc không rõ ràng dâng lên trong lòng Cơ Trí. Quý phi giữ một thái giám như thế này bên người, mỗi lần hắn đến tìm nàng, hầu hạ bên cạnh nàng hầu như đều là y, lại thêm khuôn mặt có chút tương tự với Tạ Từ...
Bàn tay giấu trong ống tay áo của hắn siết chặt lại.
“Cút ra ngoài!”
Thân thể Tri Lễ cứng đờ, rõ ràng không hiểu tại sao bạo quân bỗng dưng nổi giận, nhưng vẫn tuân lệnh lui ra khỏi xe ngựa.
Trương công công cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lắp bắp nói:
“Bệ hạ bớt giận, Quý phi nương nương là người luyện võ, có lẽ chỉ là thấy Lục đại nhân liền ngứa tay mà thôi...”
“Câm miệng.”
Trương công công lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn không nói nữa.
“Ngươi cũng cút!”
“Vâng, vâng, bệ hạ!”
Trương công công cũng lập tức lăn ra ngoài.
Ngoài xe ngựa, hai người bị đuổi ra trừng mắt nhìn nhau.
Trương công công lại thấy nhẹ nhõm, thoát khỏi áp bức của bạo quân thật là thoải mái!
Ông đi tới bên cạnh Tri Lễ.
Tri Lễ hỏi: “Công công có biết bệ hạ vừa rồi vì sao lại tức giận không?”
Trương công công tự giễu mà cười.
“Nếu ta có thể hiểu rõ tính khí bệ hạ, ta cũng không đến mức phải hầu hạ mà sợ hãi run rẩy thế này. Chẳng lẽ là… đang ghen sao?”
“Ơ… Ghen?”
Trương công công sờ sờ mũi.
“Lúc đầu ta cũng nghĩ là vì chuyện của Quý phi nương nương và Lục đại nhân, nhưng vừa rồi bệ hạ nhìn chằm chằm vào mặt ngươi một hồi, rồi đột nhiên nổi giận...” Y len lén nhìn xung quanh, hạ giọng nói: “Có khi nào là vì ngươi đẹp quá, khiến bệ hạ cẩm thấy nguy hiểm?”
Tri Lễ khựng lại, cười nhạt tự giễu.
“Ta chỉ là một thái giám, thứ gì mất cũng mất rồi, bệ hạ sao có thể nghĩ vậy?”
Trương công công chớp chớp mắt.
Không biết có phải do ảo giác hay không, nhưng vừa rồi y dường như thoáng thấy trên gương mặt luôn điềm tĩnh của vị tiểu thái giám này, có một tia âm trầm thoáng qua.
Sau khi đuổi hết mọi người ra ngoài, Cơ Trí dần bình tĩnh lại.
Hiện tại, hắn và Quý phi là quan hệ hợp tác, nếu hắn trực tiếp chất vấn chuyện này, khiến Quý thẹn quá hóa giận, vậy thì chẳng còn gì để bàn nữa.
Nhưng mà... cái chuyện đội nón xanh này, có người đàn ông nào có thể bình tĩnh chịu đựng được chứ?!
Nhịn một lúc lại càng thấy thiệt thòi, lùi một bước lại càng cảm thấy tức giận!
Ngay lúc này, một bóng dáng nhẹ nhàng đáp xuống, bước vào trong xe ngựa, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.
Khương Vũ đã trở lại.
Trước khi vào, nàng đã nhìn thấy Trương công công và Tri Lễ đứng bên ngoài xe ngựa, sắc mặt ai cũng khó coi.
Trương công công còn đang nháy mắt với nàng, không rõ là cầu cứu hay đang ám chỉ điều gì.
Vừa bước vào, nàng lập tức cảm nhận được bạo quân đang nổi giận.
"Ngươi đuổi bọn họ ra ngoài à?" Nàng nhướng mày hỏi.
Cơ Trí cố nén sự tức giận và ghen tuông đang dâng trào trong lòng, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
"Ừm."
Hử? Tên nhóc này đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ mình đấy à?
Khương Vũ cau mày.
"Bọn họ chọc giận ngươi sao?"
"Trẫm nhìn bọn họ không vừa mắt, không muốn thấy bọn họ!"
Hắn phất mạnh tay áo, giọng điệu có chút hằn học, cũng không thèm liếc nhìn Khương Vũ một cái, gương mặt tuấn mỹ lạnh như băng.
Khương Vũ: "..."
Nàng thật sự không hiểu nổi, bạo quân trước giờ luôn mười phần phối hợp, sao đột nhiên lại giở tính khí trẻ con như vậy?
Vì tương lai Đại Tần, nàng thức khuya dậy sớm, quên ăn quên ngủ, đâu phải để cho hắn tùy ý thế này!