Vừa nhắc đến Trấn Nam Tiên Tôn, ánh mắt mọi người đã đồng loạt hướng về phía Ô Hành Bạch. Quả thật hiếm thấy vị tiên tôn này đích thân xuất hiện, càng hiếm hơn là có người sở hữu thiên phú xuất chúng như năm xưa.
Duy chỉ có Quý Quan Kỳ không buồn nhìn, bởi lẽ chẳng có gì đáng để xem. Mọi chuyện sắp diễn ra, y đều đã thuộc nằm lòng.
Năm đó, chính Trấn Nam Tiên Tôn đã ban khẩu dụ, thu nhận Hề Nghiêu làm đệ tử quan môn thứ tư. Khi ấy, cả giới tu chân chấn động, không rõ là vì kinh ngạc trước việc Hề Nghiêu được làm đệ tử thân truyền của Trấn Nam Tiên Tôn, hay vì bàng hoàng khi thấy Trấn Nam Tiên Tôn phá vỡ lời hứa năm xưa của chính mình.
Còn lúc này... điểm duy nhất khác biệt so với kiếp trước chính là việc Trấn Nam Tiên Tôn tự thân đến đây. Đối với Hề Nghiêu mà nói, quả là vinh quang tột đỉnh.
Quý Quan Kỳ chờ đợi câu nói quen thuộc kia: "Hề Nghiêu, từ nay ngươi là đệ tử thân truyền thứ tư của bản tôn."
Thế nhưng y đợi mãi, cho đến khi trên đài vang lên những tiếng xì xào bàn tán, câu nói ấy vẫn chưa được thốt ra.
Y ngẩng đầu nhìn Ô Hành Bạch, chỉ để phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
"Sư tôn." Không thể làm ngơ được nữa, Quý Quan Kỳ đứng dậy, cung kính thưa: "Sư tôn có điều chi dạy bảo?"
Với thiên phú của Hề Nghiêu, không một vị trưởng lão nào dám mở lời thu nhận.
Số phận của hắn chỉ có hai lối: hoặc trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ, hoặc được Trấn Nam Tiên Tôn đích thân thu nhận. Vào thời khắc này, còn ai dám tranh giành?
"Ngươi đang chờ đợi điều gì?" Ô Hành Bạch cất tiếng hỏi.
Quý Quan Kỳ không hiểu sư tôn đang ám chỉ điều chi, nhưng vẫn đáp: "Sư tôn có việc gì cần đệ tử sao?"
"Không cần, ngồi xuống đi."
Ô Hành Bạch khẽ nâng tay, linh lực nhẹ nhàng đặt lên vai Quý Quan Kỳ, buộc y phải ngồi xuống. Sau đó, ánh mắt người chuyển sang nhìn tông chủ. Không cần một lời thừa thãi, tông chủ đã lập tức hiểu ý, đứng dậy tuyên bố: "Quả nhiên là thiên tài hiếm có. Nếu đã vậy, từ hôm nay, Hề Nghiêu sẽ —"
"Tông chủ."
Quý Quan Kỳ bất chợt cất tiếng. Đáng lẽ vào lúc này y không nên lên tiếng, nhưng y không thể không làm vậy.
Năm đó, khi tông chủ đột ngột ngã xuống, thực ra Quý Quan Kỳ đã từng nghi ngờ Hề Nghiêu. Y tuy không có bằng chứng, nhưng vào khoảnh khắc ấy, y đã thực sự cảm nhận được dấu vết linh lực còn sót lại của Hề Nghiêu, dù chỉ trong thoáng chốc.
Những hành vi sau này của Hề Nghiêu càng khiến phán đoán ban đầu của y thêm vững chắc.
Hắn có thể giả vờ như không hay biết, nhưng y thì không.
Bởi y là Quý Quan Kỳ.
Bởi trước mặt y là vị tông chủ đã từng ban cho y hơi ấm.
Quý Quan Kỳ từ trước đến nay luôn phân minh ân oán.