Tông chủ đối đãi với Quý Quan Kỳ khá ôn hòa, chỉ khẽ gật đầu.
Tất cả hành động ấy đều không thoát khỏi ánh mắt Ô Hành Bạch - người từ đầu đến giờ vẫn lặng thinh. Trong đôi mắt y giờ đây không còn vương chút ý cười.
"Tưởng Minh Tập, trung đẳng."
"Trịnh Dao Dao, thượng đẳng."
"Diệu Kiều, thượng đẳng."
"Mộc Diệp, hạ đẳng."
Bên kia vẫn đang tiếp tục kiểm tra thiên phú. Quý Quan Kỳ chăm chú quan sát, biết rằng sắp đến lượt Hề Nghiêu. Y đã nắm rõ về thiên phú linh căn của Hề Nghiêu, trước đây cũng từng nghe các đệ tử khác kể lại về sự kiện chấn động ngày ấy, chỉ không ngờ hôm nay lại có cơ hội tận mắt chứng kiến.
Y nhìn xuống lòng bàn tay mình, linh lực dần dần hội tụ, khẽ siết chặt, rồi tan biến vào không trung.
"Hề Nghiêu! Đến lượt Hề Nghiêu rồi!" Kiều Du khẽ đẩy Tiêu Đường Tình, tiếc rằng miệng hắn không thể thốt nên lời.
Tiêu Đường Tình vốn không ưa người khác đυ.ng chạm, dù là Kiều Du cũng vậy, nên hắn liền né tránh.
Ngay khi Hề Nghiêu bước lên, hắn lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Một phần bởi khí chất phi phàm của hắn, dù đứng giữa đám đông vẫn khiến người ta không thể không chú ý. Thêm vào đó, trước kia khi còn ở nơi các tu sĩ cư ngụ, hắn đã bộc lộ thiên phú kinh người. Mặt khác, những ngày qua Tiêu Đường Tình và Kiều Du luôn kề cận bên hắn, càng khiến hắn thêm phần nổi bật.
Chính vì thế, vừa bước lên đài, tiếng bàn tán đã rộ lên bên dưới.
"Hề Nghiêu." Hắn tự xưng danh, rồi tiến lên đặt tay lên quả cầu kiểm tra, theo yêu cầu mà truyền linh lực vào.
Quả cầu kiểm tra vốn u ám bỗng khựng lại trong thoáng chốc, rồi đột ngột bừng sáng chói lòa. Mọi người xung quanh đều kinh thán, nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại đó. Chỉ trong giây lát, những vết nứt hiện ra trên quả cầu, rồi lập tức vỡ tung, mảnh vỡ bắn tứ tung. Tuy nhiên, uy lực này đối với các tu sĩ chẳng đáng là bao.
Những mảnh vỡ bay về phía Quý Quan Kỳ chưa kịp bị linh lực của hắn ngăn cản đã tự tan biến.
Trên đài, Ô Hành Bạch chỉ khẽ động ngón tay, tất cả đều hóa thành hư vô.
Quý Quan Kỳ lập tức cung kính thưa: "Tạ ơn sư tôn."
Nghe Quý Quan Kỳ tạ ơn, Ô Hành Bạch lại chẳng thể nở nổi nụ cười, ánh mắt y dừng lại trên gương mặt hắn, rồi chậm rãi đáp lại một tiếng, đầy miễn cưỡng.
"Thật phi thường!"
Có người đầu tiên hoàn hồn, kinh ngạc thốt lên: "Thiên phú mạnh mẽ đến độ ngay cả quả cầu kiểm tra cũng không thể định được giới hạn! Chuyện này y hệt tình huống năm xưa khi Trấn Nam Tiên Tôn nhập môn!"
"Mười nghìn năm qua trong giới tu chân, duy chỉ có Trấn Nam Tiên Tôn từng xuất hiện tình huống này."
"Thật không ngờ... đứa trẻ này quả nhiên sở hữu thiên phú kinh thế!"