Vân Oản và Liễu Lịch mỗi người mang theo đá đã chọn, tiến về khu vực giải thạch.
Đá của Liễu Lịch, như thường lệ, toàn bộ đều là phế thạch.
Lần này, anh ta không quá thất vọng.
Gặp xui xẻo nhiều thành quen, lòng cũng dần trở nên chai sạn. Đã sớm chuẩn bị tinh thần cho kết quả tệ nhất, đến khi chuyện xảy ra thật, trong lòng chỉ thoáng nghĩ: Quả nhiên là vậy.
Bởi thế, giờ đây Liễu Lịch còn đủ tâm trạng để quan sát tình hình của Vân Oản.
Nhìn cô trông có vẻ rất thoải mái, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cô chọn đá kiểu gì vậy?”
Đại đa số người chơi cược đá đều không có phương pháp cụ thể.
Nhưng anh ta nhận ra Vân Oản không như vậy. Cô quan sát từng viên một cách kỹ lưỡng, có thể thấy những viên đá này đều đã được chọn lựa cẩn thận.
Chắc chắn phải có phương pháp nhất định.
“Chọn bừa thôi, thấy thuận mắt thì lấy.”
Vân Oản vừa dứt lời, viên đá đầu tiên đã được giải ra, là viên phế thạch.
Liễu Lịch cũng không bất ngờ, dù sao anh ta cũng toàn mở ra phế thạch, sớm đã quen rồi.
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc là phản ứng của Vân Oản.
Dù nhìn thấy viên phế thạch, cô vẫn không vui không buồn, chỉ đứng đó quan sát với ánh mắt bình thản.
Dù có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi chính thức mở ra phế thạch, ít nhiều gì cũng sẽ thấy mất mát chứ? Như anh ta đây, biết chắc là xui nhưng vẫn không thể không buồn.
Vậy mà cô gái này lại chẳng có chút dao động nào, cứ như một người ngoài cuộc, lạnh nhạt nhìn xuống.
Tâm lý này… quả thực rất mạnh mẽ.
Thế nhưng, đặt mình vào vị trí của cô, Liễu Lịch vẫn muốn an ủi một câu: “Vẫn còn hai viên nữa mà!”
Anh ta chỉ thuận miệng nói vậy, vốn không đặt kỳ vọng gì vào hai viên đá mà cô “chọn bừa”. Không ngờ, khi máy đánh bóng dần cắt xuống, một chất liệu màu trắng từ từ lộ ra, sắc mặt anh ta bỗng nhiên nghiêm túc hẳn.
Hình như là…
Liễu Lịch không thể tin nổi.
Lời của thợ giải thạch vang lên, hòa cùng tiếng nói trong lòng anh ta: “Mở ra được một lõi cơ giáp.”
Dù không phải đá của mình, nhưng Liễu Lịch vẫn phấn khích không thôi.
Lõi cơ giáp màu trắng chỉ có thể chế tạo cơ giáp cấp A, nhưng cũng đã là một vật phẩm cực kỳ giá trị. Trên thị trường, giá trị của nó lên đến năm trăm nghìn tinh tệ.
“Trời ạ, cô may mắn quá rồi đấy!” Liễu Lịch kích động đến mức không thể kiềm chế.
Vân Oản vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, chủ yếu là vì cô chưa biết lõi cơ giáp là gì, đang hỏi hệ thống để tra cứu.
Tiếng của thợ giải thạch thu hút nhiều người vây quanh.
“Có người mở ra vật liệu chế tạo cơ giáp kìa!”
Không cần biết là loại vật liệu gì, chỉ cần liên quan đến cơ giáp, nhất định là thứ tốt.
“Ai mở ra vậy? Hẳn là vận khí nghịch thiên lắm?”
“Thằng nhóc kia, cậu kích động như vậy, là đá của cậu à?”
Liễu Lịch là người có kỹ thuật chọn đá khá ổn, nhiều người từng để ý đến anh ta. Nếu anh ta mở ra vật liệu chế tạo cơ giáp, cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng không phải của anh ta.
Liễu Lịch lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: “Là bạn tôi mở ra.”
Anh ta chỉ về phía Vân Oản bên cạnh.
Mọi người đưa mắt nhìn cô gái đứng bên cạnh anh ta, lập tức xôn xao.
“Cô ấy còn một viên đá nữa chưa giải.” Liễu Lịch nói thêm.
“Trời ơi, thật sự là cô bé này mở ra sao?”
“Sao cô ấy bình tĩnh vậy chứ?”
“Lẽ nào là tiểu thư của gia tộc quý tộc?”
Vừa nghe câu đó, ánh mắt mọi người lập tức quét qua Vân Oản từ đầu đến chân.
Giày thể thao cũ kỹ, quần áo sờn rách, một chiếc ba lô cũ mèm, trông chẳng khác nào một kẻ nhặt rác. Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia, chẳng có điểm nào liên quan đến hai chữ “quý tộc” cả.
“Trời ơi, nếu là tôi thì đã vui đến phát điên rồi!”
Vân Oản vừa mới được hệ thống cung cấp thông tin, cũng hiểu ra giá trị của vật liệu cơ giáp, nhất thời có chút kích động, gò má ửng đỏ.
“Ha ha, chưa từng thấy qua, cứ tưởng là vật bình thường thôi.” Vân Oản không muốn mọi người suy đoán thêm. Dù sao mở ra vật phẩm quý hiếm cũng dễ bị chú ý, nếu dẫn đến những kẻ có ý đồ xấu thì chẳng hay ho gì.