Mang Theo Hệ Thống Nhặt Rác, Thiên Kim Trồng Trọt Trong Tinh Tế

Chương 22

“Yên tâm đi, cải trắng vẫn còn nguyên, có thể giao hàng đúng hạn.”

Thật may mắn, dù bờ sông bị đào bới lộn xộn, nhưng ruộng rau vẫn nguyên vẹn, rau cỏ vẫn xanh tươi tốt.

Vân Oản lau mồ hôi trong lòng bàn tay, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.

Hú hồn, may mà về kịp lúc!

Nếu đám cải trắng xảy ra chuyện, e rằng tiền trong túi còn chưa kịp nóng đã bay sạch.

Nhìn thấy tiền biến thành nước, ai mà chịu nổi đây!

Như vậy là số vốn 1000 của cô đã được bảo toàn!

[Cô ấy thực sự... Tôi khóc mất, cô ấy đã bảo vệ được cải trắng!]

[Chỉ có mình tôi phát hiện ra vũ khí của lãnh chúa có gì đó đặc biệt sao? Nó có thể phóng ra chất lỏng và lập tức đông cứng mục tiêu. Đây chẳng phải khẩu súng băng ion của Cục Quân bị sao? Mọi người để tôi phổ cập một chút, loại súng này chỉ dùng trên chiến hạm và tàu sân bay, chỉ có sĩ quan cấp cao mới được điều động. Hơn nữa, tôi chưa từng thấy phiên bản nào nhỏ gọn như cái cô ấy đang cầm.]

[Tôi vừa tra thử giá của nó... Ít nhất cũng vài triệu! Một hành tinh còn có thể bị phá hủy, thế mà lại dùng để gϊếŧ lợn, thật sự quá phí phạm!]

[Vậy rốt cuộc lãnh chúa nghèo hay không nghèo đây?]

[Dự đoán rằng cô ấy có hậu thuẫn cực mạnh.]

Vân Oản không đáp lại những suy đoán này. Nếu có thể tạo ra hình tượng "không dễ chọc vào", thì sẽ khiến một số kẻ có ý đồ xấu phải e dè. Đối với cô, đây chỉ có lợi, không có hại.

“Buổi livestream hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã theo dõi.”

Nói xong, cô tắt sóng, để lại một đám người tiếp tục bàn luận.

Vân Cách nghe thấy tiếng động bên ngoài từ sớm, bèn lon ton chạy ra xem. Vừa trông thấy bức tượng băng đứng sừng sững trong sân, cậu bé tò mò bước tới, đưa tay sờ thử. Hơi lạnh như lưỡi dao sắc khiến cậu bé rụt tay lại ngay lập tức.

“Thứ này có ăn được không?” Cậu bé nuốt nước bọt.

Dạo này, cứ thấy thứ gì mới lạ, suy nghĩ đầu tiên của Vân Cách đều là: "Liệu có thể ăn không?"

Nhưng con lợn bị đông cứng này trông vừa xấu xí, vừa cứng rắn, có vẻ như không ngon lắm...

Vân Oản nhìn chằm chằm vào con lợn, trong mắt lấp lánh hình ảnh từng thớ thịt.

Đối với một người thích ăn thịt, một ngày không có thịt cũng đủ khiến người ta khổ sở. Mấy ngày nay toàn ăn chay, cô đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Nhìn con lợn mập mạp, cô không kìm được mà lập tức nghĩ đến đủ loại món ngon: Thịt ba chỉ chiên giòn, móng giò hầm, tai heo ngâm, thịt nạc xào...

Cả con lợn đều là báu vật, có thể chế biến vô số món ngon!

Thế nhưng, một câu thông báo của hệ thống lập tức dập tắt hy vọng của cô.

[Thịt lợn rừng thô cứng, mùi tanh nặng, dai như cao su, không khuyến khích ăn.]

Vân Oản như bị sét đánh giữa trời quang, nhìn miếng thịt béo bở sắp vào miệng mà không thể tin nổi.

Lợn xấu như thế, sao lại không ăn được chứ?

Sau khi kiểm tra thông tin trên Mạng Vũ trụ, cô xác nhận rằng hệ thống không lừa mình. Lợn rừng đúng là không thể ăn được.

Không ăn được thì thôi, Vân Oản lập tức mất hứng. Ánh mắt lấp lánh của Vân Cách cũng lập tức xám xịt. Hai chị em nhìn bức tượng băng khổng lồ mà chỉ thấy chướng mắt.

[Kí chủ có thể giao dịch với hệ thống, đổi lấy lợn nhà có thể ăn được.]

Nghe thấy có thể đổi lấy lợn nhà, trong mắt Vân Oản, con lợn rừng bỗng chốc trở nên thuận mắt hơn nhiều.

Sau khi đuổi Vân Cách đi chỗ khác, cô vội vàng tìm hiểu quy tắc.

Một con lợn rừng có thể đổi lấy hai con lợn nhà.