Một cơn bất an bất chợt dâng lên trong lòng Diệp Giác.
Cậu hơi nâng chân, thử rút áo mưa ra khỏi tay hắn.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt u ám khó đoán của Bùi Hành đột nhiên khóa chặt cậu.
Alpha cao lớn, hơi cúi đầu, mang theo sự nguy hiểm y hệt lúc nãy, trầm giọng hỏi:
"Cậu tên gì?"
Diệp Giác: "…"
M nó, cậu còn chưa đi được sao?!
Hỏi cái này hỏi cái kia!
Nếu không phải tên bạn đời tương lai của hắn không đáng tin, cậu có cần phải chui đầu vào đây không —
Khoan đã… Kỷ Dực?!
Đôi mắt Diệp Giác chợt sáng rực, trong khoảnh khắc cậu thông suốt toàn bộ manh mối.
Không chần chừ thêm giây nào, cậu cúi xuống, nắm chặt tay Bùi Hành với một ánh nhìn đầy cảm xúc.
Rõ ràng Bùi Hành không lường trước được hành động này, lực nắm tay theo phản xạ lơi lỏng đôi chút.
"—— Tôi không thể nói."
Mắt Alpha trầm xuống, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng trong đôi mắt u tối lại ẩn chứa một thứ cảm xúc phức tạp khó tả.
Diệp Giác không để ý, giọng nói tràn đầy xúc động:
"Tôi chỉ là một người bạn học luôn dõi theo cậu từ trong bóng tối."
Bùi Hành còn chưa kịp phản ứng, thì câu tiếp theo đã kéo sự chú ý của hắn về đúng trọng tâm.
…Bạn học?
Bên tai vẫn là giọng nói đầy bí ẩn của người trước mặt:
"Tôi không phải một học sinh ngoan."
"Tôi hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, mọi người còn gọi tôi là bá vương học đường. Nhưng sâu trong lòng tôi vẫn có một nơi thuần khiết, nơi đó thuộc về cậu."
"Đừng hỏi tôi là ai nữa. Tôi không thể nói."
"Tạm biệt, lớp trưởng."
Bùi Hành hoàn toàn bị cuốn theo mấy lời hùng hồn kia, khó khăn quay đầu, trong đầu bỗng xuất hiện một cái tên không thể tin nổi.
Bùi Hành: "……"
Bùi Hành: "…………"
Alpha trong kỳ mẫn cảm mặt không đổi sắc, nhưng đột nhiên khẽ ho một tiếng, cổ họng mặn chát.
Hắn gắng gượng nuốt xuống vị máu tanh trào lên từ cổ họng, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang bỏ chạy mỗi lúc một xa.
Hắn dùng hết sức muốn đứng lên, nhưng cơn đau cùng pheromone hỗn loạn trong cơ thể đã hoàn toàn vắt kiệt hắn.
Khoảnh khắc trước khi rơi vào hôn mê, chiếc đồng hồ đeo tay có gắn chip định vị đột nhiên vang lên tiếng gọi gấp gáp:
"—— Bùi thiếu!"
"Tìm thấy rồi! Ở đây… mau lại đây! Mau có người tới đây!"
…..
Ầm ầm —
Tiếng bước chân ồn ào tràn vào con hẻm.
Diệp Giác hoàn thành nhiệm vụ, lập tức chuồn thẳng.
Chạy đến đầu hẻm, cậu còn tiện tay nhặt túi đồ đã mua, xách lên tăng tốc về nhà.
Trên đường về, hệ thống cuối cùng thoát khỏi trạng thái đơ, giọng đầy phức tạp: [……Tôi phát hiện ra, cậu rất thông minh.]
"Đâu có đâu có." Diệp Giác khiêm tốn đáp: "Chỉ là một thiên tài tình yêu bình thường thôi."
Đi ngang qua một tủ kính cửa hàng, cậu cẩn thận chỉnh lại mũ áo mưa, đảm bảo che kín mặt mũi.
Kịch đã diễn, thì phải diễn trọn vẹn.
Cái màn giả thần giả quỷ lúc nãy vừa vụng về, vừa nhiều lỗ hổng, chỉ cần Bùi Hành hỏi Kỷ Dực một câu, chắc chắn sẽ lộ ngay.
Nhưng Diệp Giác đặt cược, Bùi Hành tuyệt đối không thể nào đi hỏi Kỷ Dực.
Cậu đã thể hiện rõ "tình cảm" của mình, còn nhiều lần từ chối tiết lộ thân phận.
Ở tình huống này, nếu Bùi Hành không muốn mất mặt, thì chắc chắn sẽ không ngu ngốc chạy đến trước mặt Kỷ Dực mà hỏi: "Hôm qua cậu có giúp tôi không?"
Dù sao, hắn cũng có thể đi kiểm tra camera giám sát.
Camera đối diện cửa hàng tiện lợi chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Nhưng mà, ai mà ngờ được, Kỷ Dực thực sự đã xuất hiện ở đầu hẻm tối qua.
Một đêm mưa lớn khiến hình ảnh từ camera mờ nhòe.
Kỷ Dực cầm ô, đi ngang qua.
Camera không quay được góc chết của con hẻm.
Và bóng dáng mặc áo mưa đen đột nhiên quay trở lại.
Mọi thứ tạo thành một vòng mắt xích khép kín.
Cậu đánh cược vào khoảng cách thông tin giữa hai người.
Nếu sau này Bùi Hành thực sự đi hỏi Kỷ Dực chuyện tối qua…
Vậy thì mối quan hệ của hai người họ chắc chắn đã thân thiết hơn, thậm chí đang bước vào giai đoạn mập mờ.
Lúc đó, chuyện ai đã giúp đỡ hắn tối qua còn quan trọng nữa sao?
Không biết thì thúc đẩy tình cảm.
Biết rồi cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Diệp Giác: Ồ hố~
Sao mà thiệt cho được?
Nhưng bây giờ vẫn còn một chuyện quan trọng cần giải quyết.
"Hệ thống, cậu có thể xóa video trong cửa hàng tiện lợi không?"
Dù cậu mặc áo mưa, nhưng dáng người của cậu và Kỷ Dực khác nhau rất rõ ràng.
Camera ngoài đường có thể không quay rõ, nhưng hệ thống camera sắc nét trong cửa hàng tiện lợi chắc chắn là một vấn đề lớn.
Hệ thống tỏ ra khó xử: [Xóa hoàn toàn thì không được. Nhưng tôi có thể tác động để trong quá trình điều tra, đoạn video đó bị xóa mất.]
"Có thể xóa trong bao lâu?"
[Một tuần.]
"Quá đủ." Diệp Giác gật đầu.
Ai mà ngờ được, không phải camera không quay được, mà là đoạn video ấy bị xóa đi bởi một thế lực nào đó.
Dù là Bùi Hành, cũng không thể ngày nào cũng chạy đến kiểm tra một đoạn video "chẳng có gì cả" chứ?
Diệp Giác hớn hở nhếch môi cười, vừa đi vừa ngâm nga, trong lòng tràn đầy hy vọng về tương lai sáng lạn.
—— Bùi Hành, lần này cậu mà không khóa chặt Kỷ Dực, tôi sẽ xem thường cậu đấy!
*
Cơn mưa nhỏ chỉ kéo dài một ngày.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh như được gột rửa, không gợn một áng mây.
Bên ngoài lớp học, những cây tùng xanh thẫm sừng sững, tán lá rậm rạp, in xuống mặt đất những mảng bóng râm nghiêng nghiêng.
Đã giữa trưa rồi, Bùi Hành vẫn chưa đến.
Diệp Giác cầm một chiếc gương nhỏ, lén lút liếc ra phía sau.
Nhờ vào buff nhân vật quần chúng, động tác này nếu là người khác làm, chắc chắn sẽ bị alpha nhạy cảm như Kỷ Dực phát hiện, nhưng riêng cậu thì không.
Thầy giáo tiết tự học buổi trưa giao khá nhiều bài tập, trong lớp chỉ còn vang lên tiếng bút bi sột soạt trên giấy.
Tán Tống viết đến mức đầu sắp nổ tung, tiện tay cầm bài thi Hóa của Hứa Dục vừa làm xong, vừa chép vừa thì thầm: “Tiểu Kỷ, hôm qua sinh nhật Trình Phong sao cậu lại về sớm thế?”