Chúc Nhạc Chi khẽ nhướng mày, bình tĩnh đáp:
“Ít nhất, vai diễn trong phim của đạo diễn Lữ Túng vẫn là của tôi.”
Nếu không nhắc thì không sao, vừa nhắc tới chuyện này, Trịnh Chân Chân lập tức nổi giận.
Vai diễn mà cô ta tưởng đã nắm chắc trong tay lại bị Chúc Nhạc Chi giành mất!
Nghe nói vai công chúa vong quốc này ban đầu định mời ảnh hậu quốc tế Bạch Du Liên, nhưng vì cô ấy đang quay phim ở nước ngoài, không sắp xếp được lịch trình nên đạo diễn Lữ Túng mới tổ chức buổi casting công khai.
Thà rằng Bạch Du Liên cướp vai còn dễ chấp nhận, dù sao cũng là ảnh hậu quốc tế.
Nhưng bị một diễn viên tuyến mười tám như Chúc Nhạc Chi cướp vai thì đúng là mất mặt!
“Tôi sẽ khiến cô thân bại danh liệt!”
Trịnh Chân Chân nghiến răng, lườm Chúc Nhạc Chi rồi giậm mạnh gót giày cao gót bỏ đi.
[Hừ! Mang đôi giày cao gót, đi nghe lọc cọc như vó ngựa, tởm thật!]
Hệ thống 999 khinh bỉ nói: [Tôi không thể tin nổi đây là nhân vật do chính tôi viết ra!]
Chúc Nhạc Chi cảm thấy điểm ghen tị của Trịnh Chân Chân thật kỳ lạ:
“Cô ta ghen tị với nguyên chủ vì cái gì chứ? Vì nguyên chủ xinh đẹp sao?”
[Hai người là đồng nghiệp cùng thời, nên cô ta thích đem cô ra so sánh thôi.]
Hệ thống 999 thầm nghĩ: [Dạng người này ghen tị chẳng có lý do gì cả. Đừng quan tâm tới cô ta.]
Chúc Nhạc Chi nhún vai.
Vương Đại Mạn cũng nhanh chóng bước theo Trịnh Chân Chân, trước khi đi còn lạnh lùng cười một tiếng.
“Về thôi.”
Chúc Nhạc Chi đợi thêm một lúc, chắc chắn Trịnh Chân Chân và Vương Đại Mạn đã rời đi, rồi mới rời khỏi văn phòng.
Vừa bước ra khỏi thang máy, cô liền thấy hai cô lễ tân đang nhìn mình bằng ánh mắt khinh thường.
Khi thấy cô quay lại nhìn, cả hai nhanh chóng cúi đầu, nhỏ giọng thì thầm:
“Nhìn cô ta bình thường có vẻ ngoan ngoãn, thế mà lại dám làm mấy chuyện đó sao?”
“Hừ! Biết người biết mặt không biết lòng! Mấy người như thế mới đáng sợ đấy. Nhìn thì có vẻ nhút nhát, nhưng ai mà biết trong lòng cô ta là loại người gì chứ?”
“Đừng nói nữa, cô ta đang đi tới kìa.”
Chúc Nhạc Chi thản nhiên bước qua, tự mình đẩy cửa lớn rồi đi thẳng ra ngoài.
Bên ngoài là bầu trời trong sáng, cô khẽ lắc đầu, nhận ra mọi chuyện không phức tạp như mình tưởng.
[Ký chủ, phía xa có người quen của cô.]
Hệ thống 999 lên tiếng nhắc nhở.
Chúc Nhạc Chi nheo mắt nhìn hồi lâu, mới nhận ra bóng dáng quen thuộc kia là Khương Oánh, con gái của cha mẹ nuôi của nguyên chủ.
Đây chính là người luôn coi nguyên chủ như người hầu, sai bảo không chút nể nang.
Khương Oánh đang mặc đồng phục học sinh, nhưng lại trang điểm lòe loẹt, trên tóc còn nhuộm vài sợi màu xanh lá.
Cô ta hiện đang học lớp 11, đáng lẽ phải ở trường học hành tử tế, không hiểu sao lại xuất hiện ở đây.
Công ty quản lý của Chúc Nhạc Chi nằm ngay trung tâm khu thương mại của thành phố A.
Một học sinh cấp ba như Khương Oánh tới đây làm gì?
Hơn nữa, nhà họ Khương đang nợ nần chồng chất, làm gì có tiền để đưa cô ta tới đây ăn uống?
[Ký chủ, con bé tên Khương Oánh này không phải loại người tốt đâu!]
Hệ thống 999 cảnh báo: [Nhân vật này cực kỳ tồi tệ. Khi viết xong về cô ta, tui còn thấy buồn nôn. Cô ta xấu xa từ gốc rễ, không thể nào thay đổi được đâu. Cô phải cẩn thận!]
“Cô ta đến đây để làm gì?”
Chúc Nhạc Chi nhíu mày hỏi.
[Tôi nhớ là đến đây ăn cùng đám bạn học…]
Hệ thống 999 trả lời: [Những người cô ta quen đều chẳng ra gì, toàn là đầu sỏ gây ra nạn bạo lực học đường. Một lũ nhóc chẳng biết trời cao đất dày, cứ tưởng mình ghê gớm lắm!]
Chúc Nhạc Chi không muốn rước thêm rắc rối vào lúc này, cô lắc đầu, định rời đi ngay lập tức.
Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, Khương Oánh đã đuổi theo, chặn đường cô.
Trước đó, Khương Oánh luôn khoe khoang với đám bạn rằng chị gái mình là diễn viên.