Rất nhanh đã đến tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng.
Sáng sớm sau khi dùng bữa sáng, Kiều Trung Quốc bắt đầu dùng các loại lý do xảo diệu mà không lộ dấu vết thúc giục Kiều Thiên Kinh ra ngoài.
Hôm nay là ngày cuối cùng của Hưu Mộc, cho ông chút tin tức tốt nâng cao tinh thần tỉnh táo, ngày mai mới có tâm tình vào triều chứ!
Kiều Thiên Kinh hôm nay hiển nhiên cũng có chút trạng thái không yên, dưới mắt hắn hơi xanh, thoạt nhìn tinh thần uể oải không phấn chấn.
Thật sự là trúng độc của tiểu muội!
Tiết nguyên tiêu càng tới gần, nàng liền cả ngày nhắc tới Hàn gia tiểu thư ở trong lòng, ngay cả hắn cũng hồi hộp theo, đêm qua lại trằn trọc tới canh ba mới mơ mơ màng màng ngủ.
Kiều Kiều Kiều bây giờ đã có thể ăn chút gạo loãng, thấy phụ thân thúc giục đại ca ra cửa, trong lòng không khỏi buồn bực.
【Hôm nay không phải Hưu Mộc sao? Bên ngoài lạnh như vậy, phụ thân bảo đại ca ra ngoài làm gì?】
【Để ta nói, đại ca mau nghỉ ngơi dưỡng sức đi! Đêm nay dạo phố hoa đăng làm anh hùng cứu mỹ nhân!】
Kiều Trung Quốc lúc này mới giật mình, thì ra phải đợi buổi tối mới có thể cứu được con dâu tương lai.
Khuê nữ à, mau tiết lộ thêm một ít chi tiết, ví dụ như ở phố nào cửa nào, đại ca con nên đi mấy bước mới có thể vừa vặn cứu được chị dâu con!
Kiều Thiên Kinh nghe vậy bất động thanh sắc thở phào nhẹ nhõm, thì ra là buổi tối, vậy buổi chiều hắn quả thật phải ngủ thêm một giấc.
Kiều Kiều Kiều lúc này lại trông mong.
【Làm sao bây giờ, ta cũng rất muốn đi huhuhu! Ta muốn đi chứng kiến một đoạn duyên phận sinh ra, còn muốn nhìn nữ chính giả ngầu!】
【Đêm nay dạo phố hoa đăng rất náo nhiệt, lầu nào đó hình như còn tổ chức hoạt động long trọng phối đôi, sau đó nữ chính làm náo động, thời khắc sáng nhất vừa vặn còn bị nam chính thấy được!】
【Ta cũng muốn đi tham gia náo nhiệt! Có thể để đại ca nhị ca dẫn ta đi hay không! A a a! Ta hận mình không biết nói chuyện!】
Kiều Kiều Kiều kích động kêu lên y y nha nha, không cẩn thận làm đổ một muỗng bột nhão Kiều phu nhân đưa tới.
Kiều Kiều Kiều: "...”
【Hu hu hu, nương, xin lỗi, ta không phải cố ý không ngoan, ta cũng muốn đi hội hoa đăng!】
Kiều phu nhân cũng không tức giận, bà kiên nhẫn xoa xoa cánh tay bị bẩn của Kiều Kiều Kiều, dịu dàng hôn lên trán của nàng, trong lòng đã suy nghĩ tính khả thi của việc cho Kiều Kiều Kiều ra ngoài.
Bà thật sự luyến tiếc câu nệ Kiều Kiều, dù sao ý nguyện ra ngoài của nàng mãnh liệt như thế.
Lão đại phải cứu Hàn cô nương, sợ là không đủ tay chăm sóc Kiều Kiều.
Lão nhị còn chưa định tính, quá thô lỗ, vạn nhất làm Kiều Kiều bị thương cũng không được.
Hoặc là, để phu quân - -
"Nương, tiểu muội bây giờ cũng đã lớn rồi, đêm nay con có thể dẫn muội ấy cùng đi ra ngoài chơi được không?"
Kiều Địa Nghĩa cân nhắc một phen, kinh hỉ phát hiện hắn chính là người tốt nhất có thể dẫn Kiều Kiều Kiều ra cửa!
Đáng tin cậy, dịu dàng, biết chăm sóc người còn có võ nghệ cao cường!
Kiều Kiều Kiều vừa nghe lời này, hưng phấn vươn ngón tay nhỏ nhắn chỉ Kiều Địa Nghĩa, kêu to a a!
【Nhị ca! Nhị ca a! Huynh đẹp trai lại rất biết yêu thương, mượn ánh sáng của huynh, Muội rất nhanh sẽ nhìn thấy thế giới chưa từng thấy đó! Mong huynh tiếp tục phát ra mị lực mê người, dẫn muội ra cửa đi!】
Kiều Trung Quốc nhướng mày, thằng nhóc này dựa vào gì được Kiều Kiều khen ngợi nhiều như vậy!
Nhưng Kiều Địa Nghĩa rõ ràng đã vểnh mặt.
Nhìn xem ta ở trong mắt tiểu muội là tồn tại chói mắt cỡ nào, ta làm sao có thể làm cho nàng thất vọng!
Vì thế hắn đột nhiên đứng dậy, thề son sắt nói: "Phụ thân mẫu thân, hai người cứ yên tâm đi, condùng tính mạng cam đoan, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu muội!"
Kiều Thiên Kinh cũng không nỡ để Kiều Kiều Kiều thất vọng, vì thế bổ sung một câu: "Phụ thân mẫu thân, con sẽ cùng nhị đệ chăm sóc tiểu muội.”
Kiều Kiều Kiều trong nháy mắt lại kích động nhìn Kiều Thiên Kinh.
【A a a! Đại ca thần trợ công mà!】
Kiều Trung Quốc đưa mắt nhìn phu nhân nhà mình, trong mắt cũng có ý cầu tình, việc này còn phải để phu nhân giải quyết dứt khoát mới được.
Kiều Kiều Kiều quét mắt một vòng, lập tức xoay người nịnh bợ người quyết định cuối cùng của gia đình.
Mông nàng xê xịch lại xê xịch, gian nan chui vào trong ngực Kiều phu nhân, đôi mắt to ướt sũng nhìn Kiều phu nhân.
【A a a, nương xinh đẹp nhất tâm thiện trên đời này, mau đồng ý để con đi đi! Nữ nhi đáng yêu như vậy đang cầu người, người lại không mềm lòng sao?】
【Trên đời này chỉ có mẫu thân là tốt, con cái có mẫu thân giống như báu vật.】
Mắt thấy Kiều Kiều Kiều nịnh nọt đến hát lên, mặt mày Kiều phu nhân cong lên, không nhịn được cười ra tiếng.
Bà ôm chầm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Đi đi đi, đi ta cũng yên tĩnh một hồi.”
【Oa oa oa! Một luồng ánh sáng đột nhiên lấp lánh ánh mắt của ta! Là ánh mặt trời sao? không, đó là ánh sáng từ mẫu trên người mẫu thân!】
Kiều phu nhân: Phụt - -
Nha đầu người nhỏ mà lắm trò!
“Lão Nhị, con lúc nào cũng phải trông chừng muội muội con, đừng để ai đυ.ng vào con bé.” Kiều phu nhân lo lắng dặn dò một câu.
Kiều Địa Nghĩa lập tức vỗ ngực cam đoan.
Màn đêm buông xuống, ngoài phủ mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo.
Kiều Kiều Kiều trong ngoài bị quấn một vòng, đội mũ trùm đầu hổ, đi giày trùm đầu hổ, lại khoác áo choàng cáo đỏ, một đoàn nhỏ ngồi ở nơi đó, giống như tiểu đồng nữ bên cạnh Bồ Tát.
Kiều phu nhân không nhịn được, lại để lại mấy nụ hôn thơm ngát trên mặt Kiều Kiều Kiều.
Kiều Kiều Kiều lập tức hưởng thụ cười khanh khách.
Kiều Địa Nghĩa đi vào ôm Kiều Kiều đi, yêu thích ước lượng: "Tiểu muội, nhị ca dẫn muội đi chơi!”
【Đi chơi thôi!】
Kiều phu nhân nhìn một lớn một nhỏ nhẹ nhàng đi ra cửa, vừa vui mừng vừa lo lắng.
Đến tiền viện, Kiều Kiều Kiều nhìn thấy đại ca một thân bạch y, hắn đứng ở dưới cây tùng xanh, mi mục như họa, sang sảng thanh cử.
Kiều Kiều Kiều nhất thời kêu to a a.
【Đúng rồi đúng rồi! Chính là như vậy, phải mê chết chị dâu ha ha!】
Cả người Kiều Thiên Kinh khẽ run lên, lập tức quay lưng đi, trên mặt ửng đỏ.
Cái miệng này của Tiểu muội thật là...
Kiều Địa Nghĩa chỉ lo ở một bên trêu đùa cười trộm.
Huynh muội ba người leo lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị tốt, trong xe ngựa được sưởi đến ấm áp dễ chịu, còn bày chút điểm tâm ngọt mềm mại dễ nhai.
Lưu ma ma ngồi ở phía sau một chiếc xe ngựa đi theo, vạn nhất Kiều Kiều Kiều trên đường đi tiểu, bà phải tùy thời thay quần áo cho Kiều Kiều Kiều.
Phố Hoa đăng được an bài ở trên đường Phổ Thiên lớn nhất kinh thành, đến đầu phố, đã không cho xe ngựa vào.
Kiều Thiên Kinh dặn dò Lưu ma ma chờ ở chỗ này, hắn cùng Kiều Địa Nghĩa ôm Kiều Kiều đi bộ vào.
Trên người Kiều Kiều Kiều ấm áp, xuống xe giống như là chim ra khỏi l*иg, một đôi mắt linh động nhìn loạn chung quanh, hưng phấn kêu to.
【Oa, đây chính là Đại Đường thịnh cảnh trong sách từng miêu tả sao? Thật sự rất náo nhiệt! Có cảm giác loại quốc thái dân an, an cư lạc nghiệp!】
【hu hu hu, nghĩ đến thịnh cảnh này có một phần công lao Kiều gia chinh chiến sa trường, đột nhiên thật tự hào là xảy ra chuyện gì nhỉ!】
Kiều Thiên Kinh và Kiều Địa Nghĩa nghe nói như thế, đều không khỏi ưỡn ngực.
Năm đó khi cùng Bắc quốc đấu tranh, Kiều gia quân chính là một chi quân vương bài trên sa trường nhất làm cho địch nhân nghe tin đã sợ mất mật đấy!
【A a a, hoa đăng hổ con kia cũng quá đáng yêu rồi! Ta muốn!】
Kiều Kiều Kiều suy nghĩ nhảy vọt cực nhanh, ánh mắt nàng quay quay, liền nhìn thấy xa xa có một hoa đăng con hổ nổi bật.
Kiều Thiên Kinh nhìn theo ánh mắt Kiều Kiều Kiều, lại thấy một thân ảnh không ngờ tới.