Kiều phu nhân có thể nghĩ đến, Duyện Quốc Công tất nhiên sẽ không bỏ qua.
“Ta phái người đi tổ gia Lý gia hỏi thăm, người một nhà Lý gia từ sau khi tới kinh thành chưa từng trở về. Mấy tháng nay, lúc ta cho người cầm bức họa thăm dò chung quanh, thật đúng là trùng hợp tìm được một ít dấu vết.”
Lý gia ở bản địa từng bán đậu hũ mà sống, góc đường Cố Thiên có một quán đậu hũ, chủ quán là một bà lão gãy chân, nhìn rất giống mẫu thân của Lý Tu Thắng.
Thám tử vài lần tiếp xúc biết được phu quân của chủ quán kia hình như là bị người ta đánh chết tươi, nhi tử cũng chẳng biết đi đâu.
"Nhưng mà, sau mấy lần nằm vùng, thám tử phát hiện trong sạp thỉnh thoảng sẽ có bóng lưng nam nhân đến đây hỗ trợ, người nọ mặc dù nhìn lớn tuổi, nhưng thật ra là cao thủ ngoại gia!"
Kiều phu nhân nghe đến đó, che miệng hô khẽ một tiếng, "Chẳng lẽ người này chính là Lý Tu Thắng?"
Thần sắc Duyện Quốc Công trầm trọng gật đầu, "Tĩnh Nhi, con tuyệt đối không thể tưởng được Lý Tu Thắng hiện giờ đang làm việc dưới tay ai.”
Trái tim Kiều phu nhân đập thình thịch, thì ra tất cả đều có dấu vết để lần theo, thật sự đều bị Kiều Kiều nói trúng!
Duyện Quốc Công nói tiếp hoàn toàn xác minh suy đoán của Kiều phu nhân.
"Nhị hoàng tử, Lý Tu Thắng kia bây giờ là thủ hạ Nhị hoàng tử, hơn nữa thϊếp thân thủ hộ Nhị hoàng tử, một tấc cũng không rời!"
Duyện Quốc Công đi qua đi lại trong phòng, trên mặt có chút sầu lo.
"Tĩnh Nhi, năm đó đại tẩu nhà con vì chuyện hôn sự này, rất có khả năng hạ tử thủ với một nhà Lý gia, Lý Tu Thắng không chỉ tìm được đường sống trong chỗ chết, bây giờ còn một bước lên mây."
"Người này có thể nhẫn chuyện người thường không thể nhẫn, không phải người thiện, không thể không đề phòng!"
Sắc mặt Kiều phu nhân trắng bệch, đúng vậy, Lý Tu Thắng quả thật rất cao minh.
Trong lời tiên đoán của Kiều Kiều, gã ta thậm chí còn có thể đè xuống cừu hận, lấy tình cũ mê hoặc đại tẩu làm việc cho gã ta, đẩy Kiều gia vào vực sâu vạn kiếp bất phục!
Chuyện này đã vượt qua cực hạn bà có khả năng can thiệp ở hậu trạch, nên là nhắc nhở cho phu quân.
Thần sắc Kiều phu nhân ngưng trọng, lúc này đây, bà sẽ không cho phép bất kỳ kẻ ác nào đến thương tổn Kiều gia, thương tổn Quốc Công phủ!
Duyện Quốc Công nói xong, âm thầm nhìn về phía con gái mình.
Ngày đó Tĩnh Nhi nói với ông ấy, là do nghe được chút tin đồn, mới nghĩ đến muốn điều tra.
Nhưng thật ra chuyện này thông gia bên kia che dấu vô cùng tốt, người trong kinh giới thậm chí căn bản không biết sự tồn tại của một nhà Lý gia.
Vậy Tĩnh Nhi rốt cuộc làm sao lại biết được chuyện bí ẩn như thế, lại hao tâm tổn trí dẫn ông ấy đi điều tra đây?
Nhưng Duyện Quốc Công yêu thương nữ nhi, mắt thấy Kiều phu nhân không định nói, ông ấy cũng không có ý ép hỏi.
Trong lòng ông ấy tin tưởng vững chắc, nữ nhi nhà mình từ nhỏ thông tuệ lanh lợi, đối với phụ thân như ông ấy cũng là thân thiết hiếu thuận, tuyệt sẽ không làm chuyện tổn hại phủ Quốc Công.
Một nhà Kiều gia ở phủ Quốc Công dùng bữa trưa mới đi.
Trở lại Kiều gia, Kiều Kiều Kiều được Kiều Thiên Kinh, Địa Nghĩa ôm đi chơi, vì thế hai phu thê Kiều Trung Quốc liền đóng cửa lại nói chuyện.
Kiều phu nhân kéo tay phu quân nhà mình, thần sắc lóe lên mở miệng nói:
“Phu quân, hôm nay ta ở chỗ phụ thân nghe được một chuyện rất lớn!”
Kiều Trung Quốc vốn đã có hơi tâm viên ý mã, nghe vậy hơi nghiêm mặt, "Làm sao vậy phu nhân? Là nhạc trượng gặp khó khăn gì?”
Kiều phu nhân rúc vào trong lòng Kiều Trung Quốc, mềm giọng nói: "Là phụ thân nghe nói một ít tin đồn về đại tẩu, người liền phái người đi tra xét một phen, kết quả lại ngoài ý muốn!"
Kiều Trung Quốc lập tức nhớ tới Kiều Kiều Kiều từng nhắc tới, Tả phu nhân có một thanh mai trúc mã, lúc này ngồi thẳng hơn chút.
Mấy ngày nay lực chú ý của ông ấy luôn đặt ở trên người Bắc quốc và Nhị hoàng tử, ngược lại là suýt nữa xem nhẹ chuyện này!
Sau đó Kiều phu nhân thuật lại chuyện Lý Tu Thắng một lần, vẻ mặt sầu lo nói:
"Phu quân, mặc dù hạ thủ với Lý gia gã ta chính là một nhà tẩu tử, nhưng gã ta có thể cũng bởi vậy ghi hận Quốc Công phủ, ghi hận Kiều phủ chúng ta hay không?"
Sắc mặt Kiều Trung Quốc trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng, trên tay lại dịu dàng sờ đỉnh tóc Kiều phu nhân, mềm giọng nói:
“Phu nhân không cần lo lắng, tất cả đều có vi phu.”
Kiều phu nhân tựa vào vai Kiều Trung Quốc, giống như tiểu thê tử thân mật vòng eo Kiều Trung Quốc, nhẹ nhàng gật đầu.
“Có phu quân ở đây, Tĩnh Nhi vẫn luôn rất an tâm.”
Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Kiều Trung Quốc đột nhiên quay đầu lại, hơi đỏ tai nói nhỏ bên má Kiều phu nhân.
“Kiều Kiều cũng đã bốn tháng, phu nhân nghỉ ngơi tốt chưa? Vi phu đã sớm trông mòn con mắt.”
Gương mặt Kiều phu nhân đột nhiên đỏ bừng.
Từ sau khi Kiều Kiều Kiều sinh ra, bà hàng đêm đều tự mình dẫn theo bên người, Kiều Trung Quốc cũng thông cảm bà, nghẹn trọn vẹn bốn tháng chưa từng mở miệng.
Nhớ tới hai người lúc trước hoang đường nhiệt liệt, Kiều phu nhân đột nhiên cảm thấy cả người cũng có hơi mềm nhũn.
Bà lắp bắp nửa ngày, thẹn thùng vẫn như thiếu nữ.
“Đêm... Đêm khuya rồi hãy nói.”
Kiều Trung Quốc cúi người xuống, mặt mày tỏa sáng, hạ thấp giọng nói: "Hay là đêm nay để Lưu ma ma trông Kiều Kiều ngủ một đêm đi, làm vi phu thật sự nghẹn có hơi lâu.”
Kiều phu nhân nghe vậy chỉ cảm thấy một cổ nóng bỏng oanh một cái xông lêи đỉиɦ đầu, xấu hổ đấm ông một quyền, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, lập tức cúi đầu ngầm đồng ý.
Kiều Trung Quốc sung sướиɠ cười một tiếng, lại lập tức ôm ngang Kiều phu nhân, Kiều phu nhân sợ tới mức kinh hô một tiếng.
Kiều Thiên Kinh ôm Kiều Kiều mới đi tới cửa, nghe được tiếng ồn ào trong phòng, trên mặt đỏ bừng, dưới chân vội vàng như đổ dầu trượt chạy đi.
Kiều Kiều Kiều cười hề hề.
【Hắc hắc, đại ca dị ứng lãng mạn sao? Chạy nhanh như vậy!】
【Nếu sau này có thể viết sách, ta sẽ viết một quyển 《tình yêu thần tiên phụ thân mẫu thân》, hu hu hu, thật sự là quá quá ngọt rồi!】
Kiều Thiên Kinh là một người da mặt mỏng, một đường đi rất nhanh, Kiều Kiều Kiều lại còn miệng đầy thô tục.
【Gia phong nghiêm chính đúng là không giống, thiếu gia nhà người ta đã sớm an bài thông phòng, xem đại ca nhị ca nhà ta xem, băng thanh ngọc khiết, sạch sẽ!】
【Hắc hắc, lại bắt đầu chờ mong đại tẩu nhà ta, bẻ ngón tay, tết nguyên tiêu cũng sắp tới rồi!】
【Đại ca, huynh phải tranh đua hơn đấy! Sớm cưới đại tẩu về nhà! Ăn thức ăn cho chó mười mấy năm, phong thủy luân chuyển, cũng nên đến phiên huynhshow ân ái cho phụ thân mẫu thân xem!】
Đôi tai Kiều Thiên Kinh đỏ bừng, cũng không biết là lạnh hay xấu hổ.
Buổi tối hôm đó, Kiều Kiều Kiều quả nhiên được an bài ngủ cùng Lưu ma ma.
Trước khi ra khỏi phòng, ánh mắt Kiều Kiều kiều diễm lưu chuyển một vòng giữa phụ thân mẫu thân.
【A a a! phụ thân mẫu thân ta rốt cục cũng sắpngọt ngào, vui vẻ rạo rực!】
Cả người Kiều Trung Quốc hơi cứng đờ, sắc mặt Kiều phu nhân đã đỏ bừng đến không ngẩng đầu lên được.
Đây là lần đầu tiên trong đời hai phu thê bọn họ hy vọng, Kiều Kiều Kiều thật sự chỉ là một tiểu oa nhi đơn thuần ngây thơ.
Kiều Kiều Kiều vẫn còn đang hưng phấn.
【Trời ạ, chướng ngại vật này làcon cuối cùng cũng bị dời đi rồi! Phụ thân mẫu thân, con rất nguyện ý thành toàn cho phụ thân mẫu thân! Đêm nay cũng đừng ôm con về!】
【hu hu hu, thật xấu hổ thật xấu hổ, con rất thích phụ thân mẫu thân dính dính, tình yêu thần tiên của phụ thân mẫu thân cầu mong cần thiết luôn luôn kéo dài!】
Lưu ma ma là người từng trải, vẻ mặt bà vui mừng, cực kì thức thời nhanh chóng ôm Kiều Kiều ra ngoài.
Hai phu thê vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói non nớt mơ hồ lại truyền đến một câu:
【A, có thể cho con thêm một em trai hay em gái nữa không?】
Phu thê Kiều gia: "...”