*Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ: người quân tử không đứng dưới tường nguy hiểm. Nguy hiểm thực sự không đáng sợ nhưng đáng sợ là thân ở vào nguy hiểm mà không biết. Những người sáng suốt xưa nay đều biết phòng ngừa trước khi có hoạn nạn xảy ra. Chính vì thế mà họ thường bình an vô sự.
Ban đêm hôm đó, đồ đạc lấy từ nhà Hoa Đại đã đặt ở trên bàn thư phòng Kiều Trung Quốc.
Ánh mắt Kiều Trung Quốc xẹt qua một mảnh vàng bạc mịn màng, rơi thẳng vào một chiếc hộp gỗ tầm thường.
Ông trở tay mở hộp gỗ ra, chỉ thấy bên trong đặt một xấp giấy lộn rất dày, bút tích mặt trên hỗn độn, còn nhìn ra được dấu vết từng bị vò thành một cục.
Kiều Trung Quốc chỉ thoáng nhìn, đã nhận ra chữ viết của con trai lớn.
Trong lòng ông kinh hãi đồng thời lại vô cùng may mắn, nhưng một giây sau toàn bộ lại hóa thành tức giận.
“Kêu đại thiếu gia cút tới gặp ta!”
Kiều Thiên Kinh vội vàng chạy tới, mới đẩy cửa ra, một chiếc hộp gỗ đã rầm một tiếng rơi xuống bên chân hắn.
“Con tự mình nhìn xem!” Kiều Trung Quốc tức giận đùng đùng.
Kiều Thiên Kinh cúi người nhặt tờ giấy bên chân lên, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
Phía trên là một mảnh lời oán giận một tháng trước khi hắn gặp dân sinh khó khăn sau đó viết ra, trong đó ngôn từ kịch liệt, tràn đầy một bầu nhiệt huyết.
Tờ giấy này nếu bị người có tâm cầm đi, xuyên tạc thành bất mãn đối với Thánh Thượng, đối với triều đình, quả nhiên muốn biện minh cũng không biết nói gì.
Kiều Trung Quốc thấy Kiều Thiên Kinh đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đè nén cơn giận trong lòng, lúc này mới trầm giọng nói:
"Lão đại, con làm việc luôn trầm ổn, làm sao không biết đạo lý quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ?"
"Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cho dù là ở nhà mình, có mấy lời con cũng phải để nát ở trong bụng!"
Mặt mày Kiều Thiên Kinh rủ xuống, cung kính đồng ý.
Kiều Trung Quốc ngẫm lại vẫn tức giận, nếu không phải có Kiều Kiều nhắc nhở, con trai lớn đây chính là đang tự tạo diệt vong!
"Đêm nay liền tới bên trong từ đường quỳ, tự tay đốt từng tờ từng tờ những tờ giấy này, thuận tiện suy nghĩ xem, lớn đến mười tám tuổi, còn để lại sơ suất gì khó lường không!"
“Lão đại à, Kiều phủ chúng ta nhìn như phát triển không ngừng, cũng nên sống yên nghĩ đến ngày nguy...”
Câu nói cuối cùng trúng trọng tâm, vừa là Kiều Trung Quốc nói cho mình nghe, cũng là nói cho con trai lớn nghe.
Kiều Thiên Kinh đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình.
Hắn nhặt từng bản thảo trên mặt đất lên, lại thu gom toàn bộ vào trong hộp gỗ, trầm giọng nói: "Phụ thân, nhi tử sẽ không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa.”
Kiều Thiên Kinh nói xong, xoay người ra cửa, bước đi kiên định đi về phía từ đường.
Kiều Trung Quốc nhìn bóng lưng con trai lớn, trong mắt khó nén đau lòng, nhưng cũng biết, con người nên hung hăng đau đớn một lần, mới có thể biết được giáo huấn!
Trước khi đi ngủ, Kiều Trung Quốc lại đi thăm Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân từ lỗ tai hạ nhân nghe được chuyện Kiều Trung Quốc nổi giận ở thư phòng, vẻ mặt không khỏi ân cần.
“Sao lại phát hỏa lớn như vậy với lão đại?”
Kiều Kiều Kiều vừa mới uống sữa, lúc này tinh thần đã đủ, lập tức vểnh tai lên.
Kiều Trung Quốc không có bất kỳ qua loa nào, nghiêm túc phân tích toàn bộ chuyện hôm nay, bao gồm cả quan hệ lợi hại trong đó cho Kiều phu nhân nghe, Kiều phu nhân nghe được sắc mặt trắng bệch.
“Cám ơn trời đất!” Lòng Kiều phu còn sợ hãi mà bái lạy.
【A a a! Thật tốt quá! Phụ thân ta thật đáng tin, thật sự đã điều tra ra nè!】
【Cứ như vậy, lấy quan phong đại ca đối nhân xử thế còn cả thanh chính liêm khiết, người có tâm cũng đừng nghĩ dễ dàng hãm hại huynh ấy!】
Kiều phu nhân vừa nghe Kiều Kiều Kiều nói lời này, thì biết con trai lớn thật sự vượt qua một đại kiếp nạn, tâm tình lúc này mới thả lỏng xuống.
“Đúng rồi phu quân, đại tẩu nói ngày mai sẽ đến thăm ta, không chừng cũng sẽ đưa Ninh Nhi đến.”
Nói tới đây, trên mặt Kiều phu có hơi khó xử, "Đại tẩu đã ám chỉ với ta rất nhiều lần, nàng ấy coi trọng lão đại chúng ta, phu quân chàng cảm thấy thế nào?"
Kiều Kiều Kiều vừa nghe đến đó, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng lên.
【Mẫu thân ơi! Không được! Đại tẩu của ta là thiên kim của nhà Công bộ Thị lang!】
【Đại tẩu thật sự rất tốt, nàng và đại ca cầm sắt hòa minh, cuối cùng khi Kiều gia chúng ta rơi vào tuyệt cảnh, đại ca bảo nàng hòa ly về nhà, nhưng nàng vẫn không rời không bỏ đại ca!】
【Hu hu hu, con thật sự rất thích đại ca và đại tẩu!】
Ban ngày Kiều Trung Quốc đã nghe Kiều Kiều Kiều nói đến người con dâu này, hiện tại biết con dâu tương lai có tình có nghĩa như thế, nhất thời vô cùng hài lòng.
Kiều phu nhân lần đầu tiên nghe được tin tức này, không khỏi chấn động.
Công bộ thị lang?
Đó không phải là con gái của Hàn phu nhân sao?
Nhưng thanh danh Hàn gia không tốt lắm, Hàn phu nhân cũng luôn cô độc.
Chỉ là Kiều Kiều đã đánh giá nữ nhi Hàn gia cao như thế, vậy nàng ấy nhất định là một cô nương tốt!
Kiều Trung Quốc đang muốn tìm một lý do thích hợp từ chối, lại sợ tổn thương lòng Kiều phu nhân, dù sao đó cũng là cháu gái ruột của bà.
Nhưng mà Kiều phu nhân đã mở miệng: "Ai, phu quân, ta ngẫm lại vẫn là quên đi, quan hệ này rốt cuộc quá gần, hơn nữa lão đại rất có chủ ý, chuyện này còn phải để tự nó gật đầu.”
Kiều Kiều Kiều nghe đến đó, lập tức gật đầu.
【Đúng đúng đúng! Mẫu thân thật sự là thấu tình đạt lý, lại tôn trọng con cái, thật sự là mẫu thân tốt nhất trên đời!】
Rắm cầu vồng này làm cả người Kiều phu nhân thư sướиɠ.
Lúc này, suy nghĩ của Kiều Kiều Kiều lại trở về với đại cữu mẫu ngày mai tới.
Khi còn ở khuê phòng Kiều phu nhân tên là Tả Hòa Tĩnh, là đích tiểu thư Duyện Quốc Công phủ, bên trên chỉ có một ca ca là Tả Hòa Anh, cũng đã đến tuổi bốn mươi.
Ngoại tổ phụ Duyện Quốc Công hiện giờ đã sáu mươi ba tuổi, năm đó đi theo tiên hoàng đông chinh tây chiến, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng thân thể cũng cường tráng.
Có lẽ là năm đó bận rộn chinh chiến sa trường, lơ là quản giáo với nhi tử, cữu cữu Tả Hòa Anh làmhoàn khố nhiều năm, so với ngoại tổ phụ thì còn kém xa.
Cữu mẫu là thiên kim của thiếu khanh Đại Lý tự trước đây, thân phận so với thế tử Quốc công gia, thật sự kém hơn chút.
Nhưng không chịu nổi cữu mẫu có bề ngoài vô cùng xinh đẹp, năm đó cữu cữu liếc mắt một cái đã chọn trúng, không phải bà ta thì không cưới.
Nhưng tính cách của cữu mẫu này lại không hề đơn giản.
【Ai, nương rất thân thiết cữu mẫu, cữu mẫu gả vào phủ Quốc công, nương cũng giúp cữu mẫu rất nhiều.】
【Cữu cữu là một tên lưu manh, cữu mẫu vì thế chịu không ít tức giận, cũng đều là nương hòa giải an ủi ở trong đó, còn tặng bà ta không ít mỹ ngọc trang sức.】
【Nhưng là mẫu thân tâm thiện của ta nào biết đâu, cữu mẫu này thật ra là con hổ mặt cười!】
Kiều phu nhân nghe đến đó, tim gan chợt run lên.
【Thật ra cữu mẫu này vẫn luôn rất ghen tị mẫu thân! Trước kia ghen tị mẫu thân xuất thân tốt, bộ dạng tốt, về sau ghen tị mẫu thân gả tốt, sau khi kết hôn hạnh phúc mỹ mãn.】
【Cho nên khi mẫu thân xem cữu mẫu là tri kỷ, uất ức khóc lóc kể lể nha đầu bò lên giường phụ thân, cữu mẫu biết rõ phụ thân không làm sai gì, còn xúi giục mẫu thân và phụ thân chiến tranh lạnh.】
【Bà ta còn lấy cữu cữu ra làm ví dụ, nói nam nhân hết sức không chịu nổi, khiến trong lòng mẫu thân có khúc mắc và hoài nghi.】
【Bà ta nhiều lần đến đều vì tăng hoài nghi cho mẫu thân, mắt thấy tâm bệnh của mẫu thân ngày càng nặng, lại vui sướиɠ khi người gặp họa.】
【Đáng hận nhất chính là, sau khi mẫu thân buông tay nhân gian, ngoại tổ phụ không chịu nổi đả kích một đêm bạc đầu, rốt cuộc không còn lòng dạ nào quản lý phủ Quốc Công.】
【Cữu mẫu lại dễ dàng bị Tĩnh vương cổ động và dụ dỗ, nhân cơ hội này cùng cữu cữu ra tay với Kiều gia!】
【Trong lúc làm tang sự cho mẫu thân, phụ thân cực kỳ bi thương, không có tâm tư để ý, cữu mẫu và cữu cữu mượn cớ này lẻn vào thư phòng phụ thân, giấu chứng cứ giả thông địch phản quốc vào!】
Nghe đến đó, Kiều Trung Quốc và Kiều phu nhân thật sự cảm giác một đạo sét đánh hung hăng vào đầu bọn họ!
Ai có thể nghĩ đến, đồng lõa hại chết cả nhà Kiều gia bọn họ, lại là người thân thiết nhất của bọn họ!