Nhưng cách này cũng chẳng cải thiện được bao nhiêu. Tiếng khóc sắc nhọn của trẻ con có sức xuyên thấu cực kỳ lớn, không phải mấy tấm ván gỗ có thể ngăn cách được.
Không chỉ người một nhà chịu cảnh này, mà ngay cả hàng xóm cũng bắt đầu gõ cửa, oán giận. Yến lão nương mất kiên nhẫn: “Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ bóp chết bọn trẻ thì mới hết khóc?”
Hàng xóm kinh sợ, vội vàng xua tay rời đi. Loại chuyện đại nghịch bất đạo này, chỉ cần nói ra miệng thôi cũng đã là một loại tội ác rồi.
Yến lão nương tức giận đóng sầm cửa viện lại, hùng hùng hổ hổ: “Từng ấy người đều ngại này ngại nọ, có bản lĩnh thì đem tụi nó về mà chăm sóc, lớn rồi trả lại cho chúng ta.”
“Nương cũng không sợ bọn trẻ bị người ta bắt cóc à?” Yến Hoài nhắc nhở mẹ mình: “Tiểu Vinh nhi chỉ muốn cùng nương nói chuyện thôi.”
Yến lão nương ngậm miệng, bà ta cũng chỉ là nói cho đã cái miệng thôi mà. Sau đó, bà ta cảnh giác hướng về phía đông sương phòng liếc mắt nhìn một cái, thấy không có động tĩnh gì mới yên tâm.
Yến Hoài không để ý đến Yến lão nương, cùng Yến phụ thương lượng đi ra ngoài mua một con dê mẹ.
Sữa dê so với nước cơm thì có sức chịu đựng đói tốt hơn, hai đứa tiểu tử kia hẳn là sẽ không quấy khóc quá thường xuyên nữa.
Yến phụ gật đầu phụ họa, thập phần tán đồng, nhưng mà: “Tiền đâu?”
Lúc trước để có thể đi theo Ninh Vinh cùng nhau lên kinh, Yến gia ở trong thôn chỉ có ba mẫu đất cấp Lưu thị cầm đi cày cấy, còn lại nồi niêu xoong chảo cộng lại cũng không đủ năm lượng bạc, trên đường lên kinh sớm đã tiêu hết sạch rồi.
Yến phụ cùng nhi tử đối diện, Yến Hoài từ trong lòng ngực lấy ra một cái tiểu ngân nguyên bảo ném cho hắn, đúng mười lượng.
Yến phụ cười toe toét cả mắt: “Hảo tiểu tử!”
Yến phụ cầm tiền ra cửa, buổi trưa thời điểm hắn dắt một con dê mẹ vừa mới hạ con non trở về. Yến Hoài dựa vào cửa phòng bếp gặm đùi gà, sai sử cha mình: “Đợi chút nữa cha ở trong viện dựng cho dê mẹ một cái lều.”
Yến phụ trừng hắn: “Không để cho cha ngươi nghỉ ngơi một lát à?”
Yến Hoài: “Ác.”
Yến phụ tiến vào phòng bếp tìm thịt gà, phát hiện trong nồi chỉ còn lại một cái mông gà: “Thịt đâu?”
Yến Hoài đem xương gà nhai rắc rắc, hàm hồ nói: “Vào bụng tiểu muội hết rồi. Con chỉ gắp được một đôi chân gà thôi.”
“Tiểu muội một mình ăn hết một con gà?!” Yến phụ rất khó tiếp thu.
Yến Hoài nghe vậy, hiếm thấy thở dài một tiếng: “Cha à, tiểu muội nếu không còn, muội phu cưới người khác, chúng ta cũng chẳng dính dáng được chút nào đâu.”
Yến phụ im lặng, vẫn là nhịn không được lẩm bẩm: “Cũng không thể toàn bộ đều đưa hết cho tiểu muội chứ.”
Yến Hoài không để bụng an ủi: “Tiểu muội hiện tại đang ở cữ, cha cứ nhường nhịn nàng một chút đi. Quay đầu lại cha nằm trên giường,con cũng kêu tiểu muội nhường nhịn cha một chút.”
Yến phụ vừa muốn đồng ý, nghe được hai câu sau, liền giáng cho nhi tử một cái bạo lật vào trán... Không giáng.
Yến Hoài nhanh nhẹn lách mình ra vài bước: “Cha xem cha xem, nói hai ba câu là cha đã muốn ra tay rồi.”
“Ngươi tên tiểu tử thối này nói cái gì!” Cái gì mà kêu hắn nằm trên giường? Chẳng phải là nguyền rủa hắn sao? Hắn cởi giày đuổi theo Yến Hoài đánh, lại nghe Yến Hoài nói: “Ngươi còn lề mề, mông gà nguội hết rồi.”
Yến phụ không tình nguyện thu tay về, sau giờ ngọ hắn ở bên ngoài phòng bếp nhỏ dựng một cái lều tranh, che mưa chắn gió cho dê mẹ.
Yến Hoài bảo hắn đi vắt một chén sữa dê, Yến phụ liền trốn mất.
Yến Hoài đối với Yến tiểu muội đang ra khỏi phòng xem động tĩnh nói: “Cha đúng là không đáng tin cậy, vẫn là ca tốt hơn.”
Yến tiểu muội thật sự không thể nào che giấu được lương tâm mà đáp lại.
Yến Hoài cho dê mẹ ăn một nắm đậu phộng luộc để kéo gần quan hệ, lại thuận tay vuốt ve nó, rửa sạch sẽ tay rồi bắt đầu vắt sữa.
Hắn từ mới lạ đến thuần thục cũng chỉ mất một chén trà nhỏ thời gian. Yến lão nương cũng gặm hạt dưa thò qua xem náo nhiệt, còn muốn nếm thử một ngụm.
“Ta còn chưa nếm đâu!” Yến Hoài hừ hừ, hắn đem sữa dê đun nóng, múc riêng một chén nhỏ nếm thử, đánh giá: “Không ngon.”
Yến lão nương không tin, cũng nếm một ngụm, im lặng không nói gì.
Yến Hoài trêu chọc muội muội: “Muội nếm thử không?”
Yến tiểu muội lắc đầu cười, rũ mi cúi đầu, uyển chuyển giống như một đóa bạch ngọc lan, thật sự không giống con gái phương bắc.
Đúng lúc đó, đông sương phòng truyền đến tiếng khóc, Yến Hoài cùng Yến lão nương mỗi người ôm một đứa trẻ cho bú, sữa dê ấm áp, hai đứa tiểu tử ăn rất ngon lành. Ăn no rồi lại rầm rì ngủ thϊếp đi.
Yến Hoài qua lại đánh giá: “Có chút xíu như vậy mà đã biết lăn lộn quấy rồi, cũng không biết giống ai.”
Yến tiểu muội trộm liếc mắt nhìn Yến Hoài một cái, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.