Công việc hiện tại do người khác giới thiệu, Nguyễn Châu đã làm được bốn tháng. Đây cũng là nơi cậu gắn bó lâu nhất từ trước đến giờ. Nhược điểm duy nhất là thời gian làm việc kiểu "007" – sáng cày đến tối, không ngày nghỉ.
Mức lương tuy không cao cũng chẳng thấp, nhưng xét tổng thể thì khá ổn. Vì vậy, Nguyễn Châu rất trân trọng công việc này.
Nghĩ đến việc hôm nay lẽ ra là ngày làm việc, mà lại vắng mặt không rõ lý do, mất một ngày lương, lòng cậu không khỏi đau nhói.
Theo thói quen, cậu giơ tay trái lên để nhìn đồng hồ, mới phát hiện chiếc đồng hồ đã biến mất từ lúc nào.
Nguyễn Châu mím môi suy nghĩ. Có lẽ cậu đã để quên ở đâu đó tối qua.
Liếc qua điện thoại, đã gần bốn giờ chiều.
Bản đồ hiển thị một mũi tên xanh nhỏ, bên dưới là dòng chữ: Không có dịch vụ Internet.
Giờ này đã sắp hết giờ làm, nhưng ông chủ vẫn chưa trả lời tin nhắn WeChat.
Cậu thử gọi đến công ty, nhưng chỉ nghe giọng thông báo máy móc:
“Số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Nguyễn Châu nhíu mày, mở ví điện tử, thử nạp tiền vào tài khoản điện thoại. Nhưng trên màn hình lại hiện lên dòng chữ:
“Số điện thoại nhập vào không hợp lệ.”
Cậu thầm nghĩ, có thể ông chủ đang bận, chưa kiểm tra điện thoại.
Còn số điện thoại công ty, có lẽ lâu ngày không sử dụng nên bị hủy, cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng bản thân cậu, ngày hôm qua vẫn còn dùng điện thoại bình thường. Tại sao hôm nay lại trở thành “không tồn tại”?
Cảm giác bất thường ngày càng rõ rệt.
Xuống lầu, nhân viên lễ tân nhìn thấy liền hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Châu khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Xin hỏi, anh có biết đường đến tiểu khu Hạnh Phúc không?”
Nhân viên lễ tân suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu:
“Chưa từng nghe qua. Anh đang tìm người sao?”
Thay đổi cách hỏi, cậu hỏi tiếp:
“Đây là thành phố Đông Tinh, đúng không?”
Nhân viên lễ tân nhìn Nguyễn Châu với ánh mắt đầy nghi hoặc:
“Không phải. Đây là thành phố Tân Hải.”
Nguyễn Châu vẫn chưa từ bỏ:
“Vậy đất nước này là Hạ Quốc, đúng không?”
Sắc mặt nhân viên lễ tân lập tức thay đổi, biểu cảm như thể nghe thấy điều gì hoang đường:
“Làm gì có nước nào tên như vậy? Đây là Viêm Quốc! Khách nhân, anh…”
Nguyễn Châu lặng lẽ chuyển ánh mắt lên chiếc TV cũ treo trên tường, giọng nói nhẹ như gió:
“Vậy có nơi nào có thể truy cập Internet không?”
***
Thành phố Tân Hải – Cục Điều Tra Dị Thường.
Trong phòng họp, ánh đèn dây tóc trên trần nhà tỏa sáng mờ nhạt, cắt bóng dáng mọi người thành những đường nét sắc lạnh.
Khi Phí Sĩ Lan bước vào, người đàn ông trung niên ngồi ở vị trí chủ tọa lập tức nhìn lên. Khuôn mặt ông nghiêm nghị, từng cử chỉ đều thể hiện sự quyền uy.
“Cục trưởng, ngài tìm tôi?”
Cục trưởng chỉ tay về phía ghế đối diện:
“Ngồi đi, Sĩ Lan.”
Đẩy gọng kính lên sống mũi, ông chậm rãi nói:
“Tôi đã xem báo cáo của cậu. Có vài điểm cần xác nhận thêm.”
Phí Sĩ Lan ngồi xuống, gật đầu cung kính:
“Xin ngài cứ nói.”
Không vòng vo, cục trưởng đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Phí Sĩ Lan làm rõ chi tiết lúc phát hiện chiếc đồng hồ. Báo cáo của anh cực kỳ tỉ mỉ, ngay cả những tiếng côn trùng hay chim kêu xung quanh cũng được ghi lại, đủ thấy khả năng quan sát và kinh nghiệm phong phú của anh.
“Tất cả đều bình thường. Chỉ khi Điền Bân chạm vào nó, tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn,” Phí Sĩ Lan thuật lại. “Lúc ấy vẫn chưa thể xác định được là gì.”
Cục trưởng vuốt cằm, trầm ngâm trong giây lát.
Cuối cùng, ông đưa một tập tài liệu tới trước mặt Phí Sĩ Lan:
“Xem đi.”
Phí Sĩ Lan nhận lấy tập tài liệu, đặt lên bàn theo thói quen, vuốt phẳng và sắp xếp ngay ngắn. Sau đó, anh mở ra, ánh mắt lướt qua từng trang nhanh như gió.