Lời của hệ thống, Bạch Ý Mang nửa hiểu nửa không, nhưng biết hệ thống là đang khen cậu là được.
Lúc này, cửa sân lại bị gõ vang, phản ứng đầu tiên của Bạch Ý Mang chính là hoài nghi có phải lại là cái tên gia hỏa Hoắc Khê Viễn kia không?
Mở cửa ra, mới phát hiện là ba nữ thanh niên trí thức hôm nay cùng nhau đến.
"Đồng chí Bạch, chúng tôi đến xem chỗ ở mà cậu thuê."
Bạch Ý Mang đưa ba người vào trong, Triệu Uyển Linh nhìn thấy chỗ ở của Bạch Ý Mang, một mình ở tuy lớn, nhưng rách rách nát nát, còn không bằng nhà thanh niên trí thức, cô ta trong lòng liền dễ chịu hơn một chút.
Lý Giai Giai và Văn Tĩnh đánh giá một chút, nói: "Sân này của cậu phải sửa lại mới được, nếu không trời mưa sẽ phiền phức, chỉ sợ sẽ dột."
Điểm này Bạch Ý Mang đã sớm nghĩ đến, chỉ là cậu không biết tìm ai sửa, bản thân cậu lại không biết sửa.
Chỉ có thể ngày mai đi hỏi thăm người trong thôn một chút.
"Quả thật nên sửa lại một chút."
Triệu Uyển Linh liền muốn xem xem Bạch Ý Mang hôm nay ăn cái gì, vừa vào bếp liền nhìn thấy bát mì trên bàn, không nhịn được cười: "Đồng chí Bạch, buổi tối cậu nấu mì à? Đây là nấu cho người ăn sao?"
"Ờ... Chưa từng nấu cơm, lần đầu tiên khó tránh khỏi thất bại một chút." Bạch Ý Mang rất xấu hổ.
Nhưng nghĩ đến mọi người đều là từ thành phố đến, tình huống hẳn là đều không khác biệt lắm, lại không xấu hổ như vậy nữa.
Triệu Uyển Linh vừa nghe Bạch Ý Mang chưa từng nấu cơm, trong lòng căm hận: "Cậu đang khoe khoang trước đây cậu có bao nhiêu sung sướиɠ sao?"
[Rất tiếc, kí chủ nhận được điểm chán ghét 1, điểm hảo cảm hiện tại là 0.]
Bạch Ý Mang...
Nội tâm gào thét, không phải chứ, người này có bệnh à?
Bạch Ý Mang trong lòng thề, sau này cậu nhất định phải tránh xa những người đầu óc có bệnh này, nếu không điểm hảo cảm cậu kiếm được, đều không đủ để triệt tiêu điểm chán ghét.
A ~ hai điểm hảo cảm của cậu.
Hôm nay còn cảm thán điểm hảo cảm khá dễ kiếm, bây giờ xem ra điểm chán ghét cũng khá dễ kiếm.
Lý Giai Giai và Văn Tĩnh nhìn thấy Bạch Ý Mang thay đổi sắc mặt, cũng có chút xấu hổ, vội vàng giảng hòa.
"Đồng chí Triệu, cậu hẳn là hiểu lầm rồi, đồng chí Bạch tuyệt đối không có ý khoe khoang."
"Đúng đúng đúng, kỳ thật tôi cũng không biết nấu cơm, hôm nay nếu không phải chị Lệ bọn họ làm, tôi đều không có cơm ăn."
Triệu Uyển Phương trầm mặt: "Ha ha, không biết nấu cơm, cẩn thận chết đói cậu, còn dám một mình ra ngoài ở."
Lời này hướng về phía Bạch Ý Mang nói, Bạch Ý Mang muốn trợn trắng mắt.
"Cũng không đến mức đó, cảm ơn đồng chí Triệu đã quan tâm."
Lý Giai Giai và Văn Tĩnh cũng nhìn ra Triệu Uyển Linh có địch ý với Bạch Ý Mang, cho nên không ở lại chỗ Bạch Ý Mang lâu, rất nhanh liền đề nghị muốn trở về.
Bạch Ý Mang cũng không muốn các cô ấy ở lại lâu, xấu hổ đủ rồi, Lý Giai Giai và Văn Tĩnh còn tốt, chính là cái cô Triệu Uyển Linh kia, rất phiền phức.
Cậu cũng không biết mình đắc tội chỗ nào cái cô gái Triệu Uyển Linh này, khiến Triệu Uyển Linh đối với cậu nói chuyện châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Bạch Ý Mang không biết, có một số người trong mắt một số người khác, cho dù không làm chuyện gì đắc tội, cũng sẽ bị ghét bỏ.
Bởi vì trên người bọn họ luôn có những điểm mà người khác hâm mộ không được, những đặc điểm này đồng thời cũng sẽ mang đến ghen tị.
Buổi tối Bạch Ý Mang muốn tắm, đáng tiếc trời tối rồi lại không tiện đi gánh nước.
Toàn thân nhớp nháp khiến Bạch Ý Mang không ngủ được.
Lại thêm đổi môi trường mới, liền càng ngủ không được, trên giường lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình.
Bạch Ý Mang là đến rạng sáng ba bốn giờ mới mơ mơ màng màng ngủ.
Kết quả ngủ một giấc, suýt chút nữa ngủ quên, may mà có một người nhớ kỹ cậu, chính là Hoắc Thủy Tinh.
Hoắc Thủy Tinh thức dậy chuẩn bị đi làm, nghĩ đến Bạch Ý Mang là một mình, liền muốn đợi Bạch Ý Mang một chút.
Kết quả đợi a đợi, đều không thấy Bạch Ý Mang ra cửa, lập tức liền đoán được Bạch Ý Mang có thể là ngủ quên.