Hạ Quân nhận lấy, lật xem, nhưng không còn nghe theo răm rắp như trước nữa, mà lật qua lật lại rất nhanh.
Chu Trác thấy lạ, nhưng lại nhận ra tốc độ lật của Hạ Quân rất nhanh, gần như chỉ liếc qua đã lật sang trang tiếp theo.
Với tốc độ này, trông chẳng khác gì đang làm bộ làm tịch.
Siêu Tân Tinh Diễn Viên là chương trình thực tế nổi tiếng của đài Tương Quả, chọn ra 45 gương mặt mới để thi đấu, cuối cùng chỉ có một người giành được danh hiệu diễn viên vàng.
Chu Trác bắt chéo chân, kẹp điếu thuốc trên tay: “Chương trình này chỉ là để cậu có mặt cho đủ số, không có thù lao, trừ khi vào đến vòng cuối. Nhưng với cậu mà nói…” Hắn ta bật cười một tiếng, tiếp tục: “Chương trình này có thể giúp cậu tăng độ nhận diện, đây cũng coi như sự giúp đỡ cuối cùng của công ty dành cho cậu.”
Chu Trác chỉ nói đúng một nửa.
Hạ Quân đúng là bị đưa lên làm nền, nhưng người được giúp là tân binh dưới trướng hắn ta – Giản Nghi Gia, cũng chính là quán quân đã được định sẵn của chương trình này.
Từ khi ra mắt, Hạ Quân đã được công ty lăng xê theo hướng “hắc hồng”, trên mạng đầy rẫy antifan.
Công ty đóng băng hoạt động của cậu hai năm trước, cũng vì muốn mượn danh ảnh đế Lục để gây chú ý, ai ngờ lại làm quá tay, đành phải tạm thời gác lại để xoa dịu dư luận.
Hạ Quân không có thực lực, tính cách lại dễ bị ghét, một nghệ sĩ như vậy không thể giúp công ty kiếm tiền, nhưng có thể trở thành bàn đạp cho những tân binh của họ.
Lần này cậu quay lại, antifan chắc chắn sẽ bùng nổ mạnh mẽ hơn. Chỉ cần để cậu gây chuyện với các thực tập sinh khác, thì nghệ sĩ mới của Chu Trác sẽ có một lượng lớn fan trung thành.
Hạ Quân lật hết hợp đồng, đương nhiên cũng thấy được phần thưởng duy nhất.
Quán quân sẽ nhận được ba triệu nhân dân tệ, cùng cơ hội tham gia thảm đỏ của lễ trao giải do đài Tương Quả tổ chức.
Chu Trác thấy cậu cuối cùng cũng chịu ký, liền lên tiếng khuyên bảo: “Hạ Quân, tôi cũng dẫn dắt cậu mấy năm rồi. Cậu thực sự không có thiên phú. Sau khi giải ước, tôi khuyên cậu đi làm người mẫu Taobao, còn kiếm được nhiều tiền hơn làm minh tinh.”
Dù gì thì mặt của Hạ Quân cũng quá xuất sắc, chỉ cần chụp ảnh thôi cũng không cần đến kỹ năng gì.
Chỉ là… không biết cậu ta vừa lộ mặt, liệu có làm hàng hóa tồn kho luôn không.
Hạ Quân ký xong, quăng bút xuống bàn.
Chiếc bút nước màu đen lăn đến trước mặt Chu Trác, khiến tay hắn ta run lên.
Đôi mắt đẹp đẽ của Hạ Quân hơi rủ xuống, lộ rõ vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lạnh đến mức đáng sợ: “Lo chuyện của anh trước đi.”
Chu Trác bị ánh mắt của cậu làm cho giật thót, đợi đến khi cửa đóng lại mới buột miệng chửi thề.
Mẹ nó, nếu Hạ Quân mà đi làm người mẫu, đừng nói hàng tồn kho, chắc cả cửa hàng phải đóng cửa luôn!
Từ tuần sau, Hạ Quân sẽ bắt đầu ghi hình chương trình ở đây. Phụ Trung cũng gần đó, trong khi nhà họ Từ lại cách quá xa, thuê một căn hộ là lựa chọn tiện lợi nhất.
Cậu mở ứng dụng tìm nhà, vừa cúi đầu đi vừa lướt xem. Vừa rẽ qua một góc, bỗng nghe thấy một tiếng “Ôi đệt!”, ngay sau đó, một chất lỏng mát lạnh từ ngực áo cậu chảy xuống, thấm ướt vạt trước.
Hạ Quân cúi mắt nhìn xuống, trước ngực cậu đã loang lổ một mảng ướt sũng.
Một lon Coca lăn xuống đất, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa đang cầm lon Coca giật mình hoảng hốt.
“Xin lỗi, cậu không sao chứ!” Áo sơ mi hoa vội lùi lại một bước, hoảng hốt nói: “Tôi không cầm chắc… xin lỗi, xin lỗi…”
Hắn vừa đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Hạ Quân, lập tức ngậm miệng.
Ánh mắt thằng nhóc này… sao lại giống như muốn gϊếŧ mình vậy?!
Hắn cười xòa, nhanh chóng xoay chuyển tình thế: “Thật sự xin lỗi nha, anh em! Tôi sơ ý quá. Để tôi dẫn cậu đi thay đồ!”
Hắn vứt lon Coca sang một bên, lập tức xoay người dẫn đường, sợ chỉ cần chậm một giây thôi là mình sẽ biến mất khỏi thế giới tươi đẹp này.