Bệnh Công Chúa Xuyên Vào Tận Thế Cực Hàn Văn

Chương 23: Anh em của anh đều rất đẹp

"Được rồi, anh." Lộc Doanh nhẹ nhàng nói, coi phản ứng của Hoắc Dặc là "ghen tuông", chứ không phải bản chất "gia trưởng", "cảm giác khủng hoảng nghi ngờ bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ", v.v.. Cô dịu dàng nói: "Hoắc Dặc quan tâm em, nên mới lo lắng."

"Đúng vậy không?"

Lộc Doanh rất giỏi giả vờ ngây thơ.

Cô nhếch đôi môi đỏ mọng của mình lên nhìn Hoắc Dặc, mỉm cười xinh đẹp và nói bằng giọng tươi tắn: "Bảo bối, em đối xử tốt với bọn họ là vì anh."

Đây là lần đầu tiên cô gọi Hoắc Dặc là "Bảo bối".

Giọng điệu hờ hững.

Nhưng, Hoắc Dặc lại rất thích điều này ở cô, nói cách khác, đối với tên tra nam này thì vừa quở trách vừa mật ngọt là xong chuyện.

Hoắc Dặc ngoan ngoãn rồi.

Anh hoàn toàn im lặng.

Lan Tiêu, Hoắc Thanh Linh nhìn nhau.

Bạch Tiêu Y vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như muốn nói: “Chúng tôi đến giúp đỡ đây, hôm nay không phải có khách sao?”

Lời nói của cô ấy làm dịu bầu không khí.

Cô ấy nhìn Lộc Doanh một cách dịu dàng, cô em họ nhỏ nhìn lại với vẻ kiêu hãnh, đáng yêu cực kỳ, hai người như có giao cảm vô hình.

Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu đầy khích lệ.

Rõ ràng, Bạch Tiêu Y không nghĩ rằng Hoắc Dặc là một người bạn đồng hành tốt.

Ngược lại, các anh em họ của Hoắc Dặc có vẻ đáng tin cậy hơn nhiều.

Là người nhà của Lộc Doanh, cô ấy dĩ nhiên là đồng ý vô điều kiện với mọi hành động của em họ. Dù có hoa thơm cỏ lạ hay ba lòng hai dạ, cô ấy cũng sẽ không phản đối.



Bạch Tiêu Y đề nghị mọi người cùng nhau chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối.

Vừa dứt lời.

Lan Tiêu cụp hàng mi đen dày xuống, không dám nhìn Lộc Doanh, cũng không dám nói với Hoắc Dặc rằng tối qua cậu đã thêm thông tin liên lạc của Lộc Doanh.

Cậu im lặng không nói gì cả.

Hoắc Thanh Linh: "Được rồi."

Cậu tự giới thiệu với Bạch Tiêu Y: "Em là em họ của Hoắc Dặc."

Bạch Tiêu Y mỉm cười với chàng trai trẻ.

Cô ấy nói: "Tôi là chị dâu của Lộc Lộc, em cứ gọi tôi là chị dâu giống Lộc Lộc nhé."

Hoắc Thanh Linh vui vẻ đáp lại.

Cậu ghi nhớ cách gọi biệt danh thân mật mà Bạch Tiêu Y dành cho Lộc Doanh - "Lộc Lộc", từ láy, khi nhẩm trong miệng, ngọt ngào từ đáy lòng.

Hoắc Thanh Linh không nhịn được mà nhìn Lộc Doanh.

Người phụ nữ trưởng thành nóng bỏng dường như nhận ra điều gì đó.

Cô nở một nụ cười nhạt.

Hoắc Thanh Linh đột nhiên cảm thấy nóng bừng. Rõ ràng giữa họ vô cùng thuần khiết, nhưng cậu ta có cảm giác kỳ lạ như thể họ đang nɠɵạı ŧìиɧ.

Hoắc Chí Chiêu mang theo hồ sơ đầu tư của dự án mới đến địa điểm tổ chức tiệc tối.

Xuống xe.

Hắn đứng bên cạnh cửa xe, ngắm nhìn căn biệt thự được trang trí tinh xảo - trị giá hàng chục triệu trên thị trường, là một trong những bất động sản hàng đầu ở Cảnh Thành.

Điện thoại reo lên, phát ra thông báo.

Trong phòng chat nhóm 7 người, Hoắc Chí Chiêu nhận ra người đang nói chuyện là Kiều Địch Trì, cháu trai của mẹ Hoắc Dặc.

[Kiều Địch Trì]: @Hoắc Dặc, xin lỗi, trong viện nghiên cứu có việc, hôm nay có thể không đến kịp.

Hoắc Chí Chiêu khẽ nhướng mày.

Hắn hiểu rất rõ những người thân bên nhà mẹ của Hoắc Dặc.

Gia tộc họ Hoắc đang đào tạo anh ta thành người thừa kế nên sẽ không bỏ qua loại thông tin này.

Cách đây nhiều thập kỷ, tình yêu và cuộc hôn nhân giữa chú và dì hắn được coi là một câu chuyện tình lãng mạn chấn động giới thượng lưu ở Cảnh Thành.