Giang Văn Lan sợ đến mức mặt trắng bệch, vội vã ném lưới cá trong tay xuống đất rồi quỳ sụp xuống.
"Hoàng hậu nương nương thứ tội, nhi thần tham kiến Hoàng hậu nương nương. Tất cả là lỗi của nhi thần, là nhi thần đã lỗ mãng đυ.ng phải nương nương."
Thẩm Thanh Uyển mỉm cười, giúp cậu phủi bụi trên người, dịu dàng hỏi:
"Đại hoàng tử, giờ này sao lại ở đây? Vì sao không lên thư phòng?"
Theo quy tắc trong cung, các hoàng tử ba tuổi phải vào thư phòng học hành.
Giang Văn Lan nay đã hơn bảy tuổi.
Lần trước khi thấy cậu bé bắt cá ở đây, nàng đã có chút nghi ngờ.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, những gì tiên sinh dạy, nhi thần đều đã nhớ kỹ. Vì vậy, tiên sinh thưởng cho nhi thần một ngày vui chơi trong ngự hoa viên."
Nghe Giang Văn Lan nói, Thẩm Thanh Uyển khẽ nhíu mày.
Chốn hậu cung tranh đấu chưa từng ngừng nghỉ.
Vừa rồi nàng còn nghĩ, Đại hoàng tử không có sinh mẫu bên cạnh chăm sóc mà vẫn có thể lớn lên khỏe mạnh, thật không dễ dàng.
Hóa ra những kẻ kia biết không thể dễ dàng hãm hại cậu bé, liền ra tay với tiên sinh dạy học của cậu.
Một hoàng tử không có kiến thức, sau này tất nhiên sẽ không thể trở thành mối đe dọa trên con đường tranh đoạt ngai vàng. Quả thật là một nước cờ cao tay.
Thẩm Thanh Uyển ngồi xổm xuống, chỉnh lại cổ áo cho Giang Văn Lan, nhẹ giọng dạy bảo:
"Đại hoàng tử, học tập là quá trình ôn cố tri tân. Học mà không suy nghĩ thì uổng công, suy nghĩ mà không học thì nguy hại. Dù đã học thuộc bài giảng của tiên sinh, con cũng nên đọc sách nhiều hơn."
"Tạ ơn Hoàng hậu nương nương chỉ dạy. Nhưng nhi thần không thích đọc sách, nhi thần thích bắt cá hơn!"
Giang Văn Lan nói xong, còn cầm lưới cá vung lên:
"Hoàng hậu nương nương có muốn cùng nhi thần bắt cá không?"
"Hôm nay ta còn có việc, lần sau sẽ chơi cùng Đại hoàng tử nhé?"
Thẩm Thanh Uyển dịu dàng nói.
"Hoàng hậu nương nương là muốn đi gặp Phụ hoàng sao? Nhi thần đã lâu lắm rồi không gặp người, rất nhớ Phụ hoàng. Hoàng hậu nương nương có thể dẫn nhi thần đi gặp Phụ hoàng không?"
"Chuyện này…"
Thẩm Thanh Uyển lộ vẻ khó xử:
"Hoàng thượng văn võ song toàn, tất nhiên sẽ thích những đứa trẻ chăm chỉ học hành. Nếu Đại hoàng tử thực sự muốn gặp Hoàng thượng, lần sau khi đọc sách mà gặp bài khó, hãy đến thỉnh giáo Hoàng thượng. Ta nghĩ, người sẽ rất vui lòng chỉ dạy cho con."
"Thật sao?"
Ánh mắt Giang Văn Lan sáng lên:
"Vậy nhi thần về đọc sách ngay đây!"
Nhìn bóng dáng cậu bé rời đi, Thẩm Thanh Uyển khẽ thở dài trong lòng.
Giang Văn Lan là con trai của một trắc phi trong vương phủ khi Hoàng đế Nguyên Vũ còn chưa lên ngôi. Mẫu phi cậu qua đời vì khó sinh.
Sau khi Nguyên Vũ Đế đăng cơ, truy phong mẫu phi của Giang Văn Lan làm Lệ Quý phi.
Lệ Quý phi có thể xem là "bạch nguyệt quang" trong lòng Nguyên Vũ Đế.
Đàn ông mà…
Tân hoan cựu ái, trái phải vây quanh.
Chỉ tiếc, Lệ Quý phi lại qua đời đúng vào lúc Nguyên Vũ Đế yêu nàng nhất.
Chính vì vậy, trong lòng Nguyên Vũ Đế, cái chết của Lệ Quý phi là do Giang Văn Lan gây ra. Thế nên từ khi cậu ra đời đến nay, luôn bị bỏ mặc trong cung, rất ít khi được hỏi han.
Tất cả hậu cung đều biết địa vị của Lệ Quý phi trong lòng Nguyên Vũ Đế.
Vì vậy, chẳng ai dám ngược đãi đứa trẻ này, vẫn luôn hầu hạ cậu chu đáo.
Ai mà biết được, một ngày nào đó Hoàng thượng có thể nhớ lại, nhìn vật nhớ người, rồi bỗng nhiên quan tâm đến đứa con của Lệ Quý phi?
Dù mất mẹ từ nhỏ, nhưng trong số ít những hoàng tử của Nguyên Vũ Đế, Giang Văn Lan lại là người duy nhất có thân thể khỏe mạnh.
Nếu Lệ Quý phi có linh thiêng, chắc hẳn cũng có thể yên lòng.
Thẩm Thanh Uyển nghĩ, làm hoàng đế, mỗi ngày đều phải lo quốc sự, chẳng bằng làm một vương gia nhàn tản, ngao du tứ hải như Duệ Thân vương.
Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng.
Ngôi vị chí cao vô thượng kia, hẳn là điều mà tất cả nam nhân đều khát vọng chăng?
"Nương nương, hắn chỉ là một đứa trẻ không được sủng ái, người cần gì phải phí lời với hắn? Ngay cả Hoàng thượng cũng không quan tâm đến hắn."
Trân Nhi khó hiểu nói.
"Mất mẹ từ nhỏ, cũng là một đứa trẻ đáng thương."
"Nương nương vẫn nên nghĩ cách sinh một hoàng tử của riêng mình đi. Sau này cũng có chỗ dựa."