Nguyên Vũ Đế không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt, khó chịu một cách khó hiểu.
Chẳng lẽ sau trận bệnh nặng, hoàng hậu thật sự thay đổi tính tình rồi sao? Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách níu kéo, thậm chí làm ầm lên để giữ hắn lại.
Khiến hắn suốt một thời gian dài không dám dùng bữa tối ở cung của nàng.
Mỗi lần ăn xong bữa trưa liền tìm đại một cái cớ để rời đi.
Vậy mà bây giờ không những không giữ, nàng còn liên tục đuổi hắn?
Đuổi một lần chưa đủ?
Thậm chí còn đuổi đến lần thứ hai!!!
Nguyên Vũ Đế quay đầu nhìn về phía tẩm cung của Khôn Ninh cung, đúng lúc ấy, ánh nến vừa tắt.
Ngủ rồi sao?
Chẳng lẽ nàng thật sự chưa khỏi bệnh như lời nói?
Cảm giác phiền muộn trong lòng hắn vơi đi đôi chút.
"Sáng mai, đưa một ít dược phẩm thượng hạng đến cung hoàng hậu, bồi bổ cho nàng ấy."
Ngừng một lát, hắn tiếp tục: "Trẫm cũng lâu rồi chưa gặp Ngọc quý nhân, đến đó đi."
"Khởi giá đến Trữ Tú cung…"
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Thanh Uyển đang dùng bữa sáng, Trân Nhi đứng bên giúp nàng chải tóc.
"Nương nương, đêm qua thị tẩm là Ngọc quý nhân, canh thuốc đã chuẩn bị xong rồi, đợi hoàng thượng rời đi có cần sai người đưa qua không?"
Canh thuốc?
Môi Thẩm Thanh Uyển khẽ động, vừa định hỏi là canh gì, nhưng lập tức hiểu ra.
Canh thuốc ban thưởng sau khi thị tẩm, chắc chắn là canh tránh thai.
Nguyên chủ chưa từng viên phòng cùng Nguyên Vũ Đế, những phi tần được sủng ái ít nhiều vẫn còn kiêng dè hoàng đế ba phần.
Nhưng một quý nhân nhỏ bé như Ngọc quý nhân, e rằng khó tránh khỏi bị bắt nạt.
Ngọc quý nhân vốn đã hầu hạ trong phủ từ khi Nguyên Vũ Đế còn là vương gia, tính tình quá mức hiền lành, không giỏi tranh sủng. Dù đã sinh nhị hoàng tử, nàng vẫn chỉ là một quý nhân nho nhỏ.
Nhị hoàng tử từ khi chào đời đã ốm yếu bệnh tật, Ngọc quý nhân dốc toàn tâm toàn ý chăm sóc con, đâu còn tâm trí bận tâm đến ân sủng của hoàng thượng.
Cả năm cũng chẳng gặp hoàng đế được hai lần, vậy mà vẫn phải uống canh tránh thai, chẳng khác nào dồn người ta vào đường cùng.
Nguyên chủ cũng thật biết gây chuyện, không thấy mệt sao?
"Thôi, không cần đưa nữa."
"Hả?" Trân Nhi ngỡ mình nghe nhầm, không kìm được mà thốt lên.
Thẩm Thanh Uyển lặp lại lời vừa nói: "Không cần đưa canh tránh thai nữa. Từ nay về sau, những phi tần khác trong cung sau khi thị tẩm cũng không cần chuẩn bị canh tránh thai nữa."
Trân Nhi tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm, vì nàng biết nương nương làm vậy chắc chắn có lý do riêng.
Nhưng nàng chợt nhớ ra một chuyện khác.
"Nương nương, tối qua nô tỳ thấy hoàng thượng dùng xong bữa tối dường như muốn ở lại đây, sao người cứ liên tục đuổi hoàng thượng đi vậy? Người không biết đâu, bao năm nay hoàng thượng chưa từng viên phòng với người, trong cung không biết bao nhiêu lời đồn đại..."
"Có sao? Sao ta không biết nhỉ?"
"Nương nương, ý người là...?"
"Ta đâu có thấy hoàng thượng muốn lưu lại?"
Trân Nhi: …
Thẩm Thanh Uyển khẽ nhíu mày, một tay nghịch nghịch lọn tóc, trầm ngâm suy nghĩ.
Nếu Nguyên Vũ Đế thực sự có ý này, nàng cũng phải tính toán cho cẩn thận.
Hai người đang trò chuyện thì tổng quản thái giám bên cạnh Nguyên Vũ Đế, Tô Cát Tường, dẫn theo nhóm thái giám nội vụ phủ mang đến một đống lớn dược phẩm bổ dưỡng—nhân sâm rừng thượng hạng, nhung hươu, hà thủ ô, thậm chí còn có một cây nhân sâm ngàn năm.
Hôm qua Thái hậu vừa ban thưởng trâm phượng, hôm nay hoàng thượng lại đưa đến bao nhiêu dược phẩm bổ dưỡng thế này.
Thẩm Thanh Uyển không kìm được khẽ nhếch môi.
Giờ nàng cũng được hưởng phúc từ nguyên chủ rồi.
Xem ra mấy năm qua, mẫu tử họ đã bị nguyên chủ hành hạ đến sợ hãi, sợ nàng sẽ làm loạn vào ngày tuyển tú bảy ngày sau, nên giờ vội vàng dỗ dành trước.
Mùng Chín tháng Tám chính là ngày tuyển tú.