"Hoàng thượng."
Nguyên Vũ Đế ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Uyển. Nàng mặc y phục đơn bạc, trông gầy đi không ít so với trước đây.
"Hôm nay là mùng Một, trẫm đến dùng bữa tối cùng hoàng hậu. Nhìn thấy nàng đã khỏe hơn, trẫm cũng yên tâm. Mấy ngày nữa, trẫm sẽ giao lại quyền quản lý lục cung cho nàng."
"Hoàng thượng không cần vội. Hôm nay thái y đến bắt mạch an thần, nói rằng thần thϊếp vẫn cần tĩnh dưỡng thêm. Những ngày qua, Hiền phi muội muội đã hết lòng quản lý hậu cung, không cần thiết phải gấp gáp. Hơn nữa, các khoản chi tiêu không cần thiết cũng đã được cắt giảm đáng kể, tạm thời cứ để muội ấy tiếp tục xử lý đi."
Nghe lời này, giữa chân mày Nguyên Vũ Đế khẽ giật một cái.
Nếu là người khác nói ra, có lẽ còn có vài phần thật lòng. Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng nàng, trái tim hắn lại dâng lên cảm giác như mây đen cuồn cuộn trước cơn bão lớn.
Gió lạnh rít ngoài cửa sổ, những đám mây đen ùn ùn kéo đến, sấm vang từng hồi như báo hiệu một trận mưa lớn sắp trút xuống.
Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí có chút ngượng ngập. Thẩm Thanh Uyển lên tiếng mời Nguyên Vũ Đế ngồi xuống bên bàn ăn. Cung nữ lần lượt dâng lên những món ăn đã được ngự thiện phòng chuẩn bị từ trước.
Ngày thường, mỗi bữa nàng chỉ gọi ba đến năm món. Nhưng hôm nay hoàng thượng đến, món ăn được dọn lên nhiều hơn hẳn, lấp đầy cả bàn. Ngoại trừ mấy món nàng thích, phần còn lại đều là món Nguyên Vũ Đế ưa chuộng. Tiếc là không có cua.
"Hoàng thượng, dùng bữa trước đi. Một lát nữa trời mưa lớn, trở về sẽ khó khăn hơn."
Nghe vậy, tay cầm đũa của Nguyên Vũ Đế khựng lại.
Hắn ngước mắt nhìn nàng.
Thẩm Thanh Uyển rất đẹp, nhưng không giống kiểu diễm lệ yêu kiều như Đức phi, cũng không chói lọi rực rỡ như Thục phi. Nàng là vẻ đẹp thanh thoát như hoa đào đầu xuân, tiên nhan ngọc cốt.
Lúc lập nàng làm hoàng hậu, hắn cũng không kỳ vọng quá nhiều. Thế nhưng, ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn quả thật đã bị kinh diễm một chút.
Chỉ là tính cách của nàng… khiến hắn chẳng thể nào nảy sinh hứng thú.
Giờ phút này, Thẩm Thanh Uyển mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, ống tay thêu hoa mẫu đơn xanh lam, sợi bạc điểm xuyết vân mây tinh xảo, càng tôn lên làn da trắng ngần tựa ngọc, dung nhan động lòng người.
Nàng lặng lẽ dùng bữa, không nói thêm gì. Có hoàng thượng ở đây, nàng không thể tùy ý như ngày thường. Cả bữa ăn trôi qua, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Thẩm Thanh Uyển âm thầm suy tính. Nguyên Vũ Đế rõ ràng đã ăn xong từ lâu, nhưng vẫn chưa rời đi. Nếu hắn còn không đi, nàng thật sự sẽ buồn ngủ mất.
Chẳng lẽ… hắn định lưu lại đêm nay?
Không thể nào. Nguyên chủ ở trong cung ba năm, Nguyên Vũ Đế chưa từng nghỉ lại. Thậm chí những ngày mùng Một, Rằm không thể tránh được, hắn cũng chỉ đến Khôn Ninh cung dùng bữa trưa, mục đích chính là để không phải lưu lại qua đêm.
Thẩm Thanh Uyển nghĩ vậy, dứt khoát tìm cho hắn một bậc thang để bước xuống:
"Hoàng thượng, thần thϊếp đã ăn xong rồi. Nếu hoàng thượng không có chuyện gì khác, nên sớm quay về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải lâm triều."
Lần đầu tiên nàng nói vậy, Nguyên Vũ Đế còn có suy nghĩ khác. Nhưng khi nghe câu này lần thứ hai, ánh mắt hắn trầm xuống.
"Hoàng hậu nghỉ ngơi sớm đi. Trẫm còn tấu chương cần xử lý, về Dưỡng Tâm điện trước."
"Thần thϊếp cung tiễn hoàng thượng."
Nguyên Vũ Đế: …
Hành lễ tiễn hắn có cần nhanh như vậy không?
Hắn vừa rời khỏi.
Thẩm Thanh Uyển lười biếng ngáp một cái, rửa mặt qua loa rồi lên giường nằm.
Mùa xuân dễ buồn ngủ, mùa thu dễ mệt mỏi. Người xưa nói câu nào cũng có lý.
Nếu Nguyên Vũ Đế còn nán lại thêm chút nữa, chỉ sợ nàng sẽ ngủ gật mất thôi.
"Hoàng thượng, trời sắp mưa rồi. Người định về Dưỡng Tâm điện hay đến chỗ phi tần nào nghỉ lại?"