Những Quầy Hàng Ven Đường Không Bình Thường Ở Mạt Thế

Chương 12.2: Cơm nắm

Một cô gái mặc váy xanh nhạt, tóc buộc hờ hững bằng dây buộc cùng màu, vài lọn tóc rơi xuống trán, dung mạo dịu dàng thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, đột nhiên bước ra từ phòng ngủ.

Kể cả Mễ Tư, tất cả mọi người đều bị nhan sắc tuyệt mỹ của cô gái làm cho kinh ngạc, ngay cả người phụ nữ trung niên đang khóc lóc cũng lập tức im bặt.

Wow, mẹ ơi~ đây đúng là mỹ nhân chỉ có trên màn ảnh nhỏ! Trong khoảnh khắc đó, Mễ Tư dường như hiểu vì sao chủ tiệm [Dinh thự cổ] lại gặp rắc rối, phải gửi cô ấy đến đây.

Mễ Tư lấy lại bình tĩnh, cố tỏ ra thản nhiên: "À, hai người này hả? Không biết từ nơi nào nhảy ra, không biết xấu hổ nhận là cha mẹ tôi."

Đôi mắt long lanh của Thương Khả Tâm khẽ lóe lên nghi hoặc, nhìn thoáng qua đôi vợ chồng trung niên: "Cha mẹ của bà chủ chắc không còn ở thế giới này nữa, đúng không?"

"Đúng vậy."

"Wow, mỹ nhân tuyệt thế~ sao mấy ngày trước không thấy?"

"Mỹ nhân cũng không nhận ra hai người này, chắc chắn là kẻ lừa đảo!"

"Anh vừa mới chửi bà chủ mà, trở mặt nhanh thật! Mỹ nhân thì sao? Chẳng lẽ mỹ nhân không biết nói dối?"

"Thì ra cha mẹ bà chủ đã qua đời rồi sao?"

Nghe thấy tiếng xì xào của đám đông đang dần nghiêng về phía đối lập, sắc mặt của cặp vợ chồng trung niên lập tức trở nên khó coi. Người phụ nữ trung niên còn định tiếp tục khóc lóc, nhưng bị người đàn ông ngăn lại.

“Các đồng chí! Hai ông bà già chúng tôi đến nước này, nhà tan cửa nát, cũng chẳng mong đứa con bất hiếu này nhận lại mình. Nhưng thật sự không quên nổi cảnh cha mẹ tôi chết không nhắm mắt! Ông già này xin mọi người giúp đỡ, đưa con gái tôi tới trước mộ ông bà mà dập đầu một cái. Còn chiếc xe này và toàn bộ vật tư bên trong, chúng tôi không cần nữa! Cứ chia cho những ai ra tay giúp đỡ!”

Những lời này rõ ràng hiệu quả hơn hẳn những tiếng gào khóc ban nãy. Trong đám đông có người bắt đầu dao động, ánh mắt lén lút lướt qua chiếc xe, rõ ràng đã động lòng tham.

Một chiếc xe lớn như vậy! Dù không rõ bên trong có bao nhiêu vật tư, nhưng nhìn bà chủ quán còn có tâm trạng buôn bán, chắc chắn chẳng thiếu ăn!

Mễ Tư không sợ họ gây sự, chỉ lo nếu làm căng, đám người này liệu có tẩy chay, không đến mua đồ ăn nữa hay không? Hoặc tệ hơn, ngăn cản người khác đến mua?

Nhưng chắc hẳn Tiêu Thời và nhóm của anh ta sẽ ra mặt nhỉ? Dù gì cũng từng cứu mạng anh ta, còn có cả thỏa thuận hợp tác nữa.

Dù Vãn Vãn nói nơi này rất an toàn, nhưng Thương Khả Tâm vẫn có chút lo lắng, đôi mày khẽ nhíu, gương mặt thoáng vẻ âu lo. Nhìn thấy vậy, Mễ Tư không kìm được lòng, vội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.

A... Bàn tay của mỹ nhân cũng mềm mại, trắng nõn, thon dài. Tuy nhìn có vẻ gầy yếu, không có nhiều thịt, nhưng khi nắm vào lại mềm mại như không có xương.

Aizz... Sao dạo gần đây gặp cô gái nào cũng khiến người ta động lòng thế này?

Mễ Tư đang cảm thán trong lòng, định mở miệng trấn an thì bên ngoài lại vang lên một trận xôn xao.

Là Tiêu Diệu, Tiêu Thời và đội dị năng của anh ta đến.

“Bà chủ, bọn tôi muốn mua cơm nắm nếp, còn không?” Lâm Lương tươi cười tiến lên hỏi.

“Hôm nay không kịp làm, sáng mai mới bán.”

“Vậy à, thế mai sáng bọn tôi quay lại, đặt trước sáu phần... không, mười hai phần, mỗi người hai suất. Sáng sớm mai phải ra ngoài làm nhiệm vụ, phiền bà chủ chuẩn bị trước.”

Mễ Tư gật đầu: “Được, tôi sẽ chuẩn bị.”

Sau khi đặt trước đồ ăn, Lâm Lương giả vờ lơ đãng liếc nhìn đôi vợ chồng trung niên, xoa cằm hỏi:

“Hai người kia? Sao trông quen mắt thế?”

Hai vợ chồng lập tức liếc mắt nhìn nhau, có vẻ chột dạ. Người đàn ông nhanh chóng đáp: “Cậu nhận nhầm người rồi, chúng tôi chưa từng gặp cậu.”

Tiêu Thời chậm rãi lên tiếng: “Vậy còn Ngưu Minh Quân, hai người có gặp chưa?”

Hai vợ chồng càng thêm hoảng hốt: “Không... không có, chưa gặp bao giờ.”

“Ồ? Không hỏi xem ông ta trông thế nào à? Lỡ đâu từng gặp rồi, thậm chí còn rất quen thuộc ấy chứ?”

Giọng điệu Tiêu Thời nhàn nhạt, khóe môi mang theo ý cười.

“Sao có thể chứ! Chúng tôi không quen hắn... À đúng rồi, trời sắp tối rồi, bên ngoài nguy hiểm, bà nó, chúng ta về thôi?”

“Phải rồi, ông nó, chúng ta đi thôi.”

Hai người dìu nhau, bước chân vội vã nhanh chóng chen ra khỏi đám đông.

Tiêu Thời khẽ ra hiệu, Tịch Mặc và Quan Thành lập tức bám theo. Hai người kia sẽ do Tịch Mặc và Quan Thành lo liệu. Tiêu Thời lại quay sang Tiêu Diệu, thấy hắn ta không biết đang thất thần hay suy nghĩ gì, rõ ràng là đang ngẩn người.

“Đại ca?”

Tiêu Diệu hoàn hồn, liếc Tiêu Thời, trên gương mặt luôn lạnh lùng hiếm khi lộ ra chút bất đắc dĩ.

Hắn ta đi đến trước mặt Mễ Tư: “Mỗi sáng chuẩn bị 600 chiếc bánh gạo hấp, sẽ có năm người tới lấy. Duy trì trong mười ngày.”

Mễ Tư làm động tác “OK”. Tiêu Diệu liếc nhìn Mễ Tư, lại liếc qua cô gái bên cạnh chưa từng gặp mặt, hàng mày khẽ cau lại nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, xoay người rời đi.

Lúc đi ngang qua Tiêu Thời, hắn ta hỏi: “Còn không đi?”

Tiêu Thời nhẹ giọng đáp: “Chờ chút.”

Ánh mắt anh khẽ ra hiệu cho Lâm Lương.

Lâm Lương lập tức hiểu ý, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, trông như vừa nhận nhiệm vụ quan trọng, khiến Tiêu Thời nhìn mà đau cả mắt.

“Bà chủ, vị mỹ nhân bên cạnh đây là ai thế?”

“À, cô ấy là Thương Khả Tâm, nhân viên mới của quán.”

Đôi mắt Lâm Lương sáng lên: “Bà chủ, quán còn tuyển người không?”

“Không.”

“Vậy mỹ nhân đây ở đâu? Có cần bọn tôi đưa về không?”

“Không cần, cô ấy ở cùng tôi, ngủ trên xe.”

“Ồ? Xe có đủ chỗ không? Chật chội lắm, hay là chuyển vào căn cứ ở nhé? Ngay sát bên, tuyệt đối an toàn.”

Hừ, tên này muốn dụ dỗ mỹ nhân chứ gì? Đừng tưởng cô không thấy Tiêu Thời âm thầm ra hiệu nhé, đúng là không có ý tốt!

“Cậu muốn làm gì? Muốn dụ dỗ người của tôi à? Mơ đi!”

Lâm Lương giật mình, cười ngượng ngùng: “A, đừng hiểu lầm, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi. Bà chủ đừng quên bữa sáng mai nhé! Bọn tôi đi đây, tạm biệt!”

“Ừ, tạm biệt.”

Nhìn theo bóng dáng nhóm người dần khuất, Mễ Tư cũng mất hứng làm ăn, trực tiếp kéo rèm kính mờ che quầy hàng, nắm tay Thương Khả Tâm về phòng ngủ.