Chương 5: Bác sĩ của bộ tộc
Thời gian thấm thoát trôi qua, Trần Dịch đã sống ở bộ tộc này hơn nửa tháng.
Từ những ngày đầu tiên bỡ ngỡ với mọi thứ xung quanh, giờ đây cậu đã dần thích nghi với cuộc sống nguyên thủy nơi đây. Dưới sự chỉ dạy tận tình của Liru, cậu đã học được khá nhiều từ ngữ trong ngôn ngữ của họ.
Ban đầu, việc phát âm khá khó khăn, nhưng nhờ sự kiên nhẫn của Liru và cả bộ tộc, cậu dần hiểu được cách giao tiếp đơn giản.
Hôm nay, khi cậu thử mở miệng nói chuyện với Liru bằng thứ ngôn ngữ cậu đã học suốt những ngày qua, cậu trai nhân thú nhỏ nhắn bỗng nhảy cẫng lên vì vui sướиɠ.
“Trần Dịch! Cậu nói được rồi!” Liru ôm chầm lấy cậu, đuôi lắc lư không ngừng, đôi tai thú cũng vểnh lên đầy phấn khích.
Cả bộ tộc xung quanh cũng mỉm cười nhìn cậu, có người còn vỗ vai khen ngợi.
Trần Dịch cảm thấy ấm áp trong lòng.
Mặc dù không biết mình có thể quay lại thế giới cũ hay không, nhưng ở đây, cậu cũng không còn cảm giác lạc lõng như trước nữa.
Raik, tộc trưởng của bộ tộc, từ đầu đến giờ vẫn luôn chiếu cố cậu. Không chỉ cho cậu ăn ở tại đây mà còn đảm bảo không ai gây khó dễ cho cậu.
Nhưng Trần Dịch biết, cậu không thể cứ mãi ăn không ngồi rồi như thế này được.
Dù họ không yêu cầu cậu phải làm gì để báo đáp, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy phải đóng góp một phần nào đó cho bộ tộc này.
Cậu phải làm gì đây?
Chiều hôm ấy, bộ tộc bỗng trở nên ồn ào khác thường.
Trần Dịch đang giúp một số người phụ nữ nhân thú phân loại trái cây thì nghe thấy tiếng huyên náo từ phía trung tâm bộ tộc.
Cậu ngẩng đầu lên, thấy một nhóm nhân thú cao lớn đang vác một người bị thương chạy vào.
Nhân thú kia có làn da ngăm đen quen thuộc chính là người mà hôm trước Liru đã ôm hôn tạm biệt.
Nhưng bây giờ, hắn ta đã bất tỉnh, toàn thân đầy vết thương, máu chảy ướt cả phần lông trên cơ thể.
“Anh ấy bị thương nặng quá!” Một nhân thú kêu lên.
Những người khác nhanh chóng vác hắn vào một túp lều nằm khuất trong rừng rậm.
Là một bác sĩ, Trần Dịch không thể bỏ mặc tình huống này.
Cậu lập tức chạy theo.
Bên trong túp lều, mùi máu tanh nồng nặc.
Nhân thú bị thương nằm bất động trên một tấm da thú, hơi thở yếu ớt. Trên vai hắn có một lỗ thủng lớn, máu vẫn không ngừng rỉ ra. Đùi hắn cũng bị đâm sâu, cánh tay trật khớp, lủng lẳng một cách đáng sợ.
Liru quỳ bên cạnh hắn, nước mắt lưng tròng, liên tục gọi tên hắn.
“Luka… mau tỉnh lại đi! Xin đừng bỏ em!”
Bên cạnh đó, một nhân thú gầy gò có vẻ là người chuyên chữa bệnh của bộ tộc đang quan sát vết thương, sắc mặt có phần căng thẳng.
Hắn ta lẩm bẩm gì đó, nhưng rõ ràng là không biết phải chữa trị từ đâu.
Trần Dịch siết chặt tay, biết rằng mình không thể đứng nhìn nữa.
“Tôi biết cách chữa trị!”
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía cậu.
Liru ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe đầy hy vọng. Cậu ta túm chặt tay Trần Dịch, giọng nói run rẩy:
“Xin cậu… cứu anh ấy!”
Nhân thú gầy gò kia nhìn cậu bằng ánh mắt nửa tin nửa ngờ. Nhưng cuối cùng, sau vài giây suy nghĩ, hắn khẽ gật đầu, ra hiệu cho Trần Dịch tiến đến.
Không chần chừ thêm nữa, Trần Dịch lập tức hành động.
Cậu nhanh chóng kiểm tra các vết thương. Đầu tiên là vết thủng ở vai máu chảy khá nhiều, nếu không cầm máu kịp thời có thể gây nguy hiểm đến tính mạng.
“Lấy cho tôi một ít lá cây huyết dụ!” Cậu nói lớn.
Một nhân thú gần đó vội vã chạy đi lấy lá cây.
Trần Dịch quay sang phần đùi bị đâm, nhanh chóng lấy những miếng vải sạch xé từ da thú để tạm thời quấn quanh vết thương, giúp hạn chế mất máu.
Ngay sau đó, nhân thú kia mang đến một nắm lá thuốc. Trần Dịch vội nghiền nát chúng, đặt lên miệng vết thương để cầm máu.
Tiếp theo là cánh tay bị trật khớp.
Cậu đặt hai tay lên cánh tay Luka, hít sâu một hơi, rồi đột ngột dùng lực nắn lại khớp.
Rắc!
Một tiếng động vang lên, Luka khẽ co giật, nhưng vẫn bất tỉnh.
Liru nắm chặt tay Trần Dịch, lo lắng hỏi: “Anh ấy… ổn chứ?”
“Ổn, tôi đã nắn lại khớp. Nhưng bây giờ cần cố định nó.”
Cậu lập tức yêu cầu một vài nhân thú đi kiếm những thanh gỗ chắc chắn. Sau khi có đủ vật liệu, cậu dùng dây da thú buộc chúng quanh cánh tay Luka, tạo thành nẹp để giữ khớp cố định.
Tất cả những người xung quanh đều nín thở theo dõi.
Những động tác của Trần Dịch quá thuần thục, giống như cậu đã làm việc này hàng trăm lần vậy.
Nhân thú gầy yếu kia nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc. Những người còn lại cũng bắt đầu xôn xao, ánh mắt đầy vẻ kính trọng và biết ơn.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, Trần Dịch lau mồ hôi trên trán, nhẹ giọng dặn dò:
“Khi anh ấy tỉnh lại, hãy cho anh ấy uống thứ này. Nhớ để anh ấy nghỉ ngơi, hạn chế cử động trong vài ngày tới.”
Nhân thú gầy gò kia gật đầu lia lịa, còn Liru thì nắm lấy tay cậu, nghẹn ngào nói:
“Cảm ơn… cảm ơn cậu nhiều lắm, Trần Dịch!”
Cậu mỉm cười, khẽ xoa đầu Liru.
Xem ra, cuối cùng mình cũng có thể làm gì đó để giúp bộ tộc này rồi.