"Tiểu Trần à, cố gắng làm cho tốt, chuyện này xem chừng sắp thành rồi đấy!" Trước khi rời đi, hiệu trưởng kích động vỗ vai Lý Cô Thần: "Đợi mọi thứ ổn thỏa, cậu nhất định sẽ là công thần lớn nhất của trường!"
Dấu mộc riêng của Lý Hồng Đạo đã xua tan mọi hoài nghi cuối cùng của hiệu trưởng, nhưng trong lòng Lý Cô Thần thì chỉ có ý cười lạnh lẽo.
Người cha chưa từng gặp mặt này lại để lại cho đứa con ngoài giá thú như anh ta một món quà quá sức lợi hại.
Bước tiếp theo, chỉ cần để tin đồn lan ra, khiến những kẻ có dã tâm bị cuốn theo làn sóng, chờ đến thời điểm thích hợp, "bốp" một cái chọc vỡ hết, đây sẽ là lễ ra mắt và chiến thư mà anh ta gửi đến người cháu trai yêu quý của mình…
Lý Cô Thần đang mường tượng cảnh tượng chiến thắng của mình, hình ảnh trong đầu sống động đến mức như thể đã từng đích thân trải qua…
Và rồi anh ta chạm mặt Lý Kinh Trập trong hành lang.
Chỉ nhìn lướt qua góc mặt cũng đủ để nhận ra, dáng người thiếu niên thẳng tắp, khí chất hoàn toàn lạc lõng so với không gian của hội quán. Ai đó phía sau gọi cậu một tiếng, nhưng cậu không đáp, chỉ lặng lẽ đi sâu vào hành lang, trên tay ôm một đống… quần áo?
Sao cậu lại ở đây? Đã xảy ra chuyện gì?
—
Lý Kinh Trập đang vật lộn với bộ đồng phục trong phòng thay đồ.
"Cái quái gì thế này?"
Cậu nhấc hai ngón tay lên, cầm một chiếc khăn tay vuông nhỏ, tay kia xách theo một dải dây da mỏng có ba đoạn xích ngắn nối liền, lại liếc xuống đôi tất trắng trên sàn, nghi ngờ quản lý vừa nãy đưa nhầm cho mình một bộ đồ nữ.
Hệ thống bày tỏ sự khinh bỉ với mức độ thiếu hiểu biết của Lý Kinh Trập.
“Đừng nói bậy, học hỏi vào! Đây là bộ ba phụ kiện chính thống, hiểu không? Khăn túi phải gấp gọn rồi nhét vào ngực áo, cái trên tay phải của cậu là kẹp áo sơ mi, là để kẹp vào đùi chứ không phải đeo lên cổ… trời ơi!”
Hai kiếp của Lý Kinh Trập cộng lại cũng chưa mặc vest chỉnh tề được mấy lần, cảm thấy quản lý và hệ thống đúng là thông đồng với nhau để trêu chọc mình.
Cậu bĩu môi tháo kẹp áo sơ mi ra khỏi cổ, bắt đầu thả hồn theo mớ suy nghĩ miên man.
Cẩm Tú Phượng Hoàng là thật, cậu thực sự đã sống lại tám năm trước, trải nghiệm những việc chưa từng trải qua, gặp gỡ những người trước kia không quen biết, hoặc là chưa đến thời điểm gặp mặt.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng, cái chết của kiếp trước là thật.